Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 2: Đều đã nhìn thấy

Trước Sau

break

“Không. Tôi cũng lần đầu đến đây.” Nói xong, đôi giày lỏng lẻo nơi cổ chân của Lăng Nhược Nam hoàn toàn tuột ra. Cô bước đến trước mặt cậu, khẽ nhếch môi, hai tay cố ý đặt lên vai cậu để lấy điểm tựa nhảy lên quầy bar, rồi xoay người một cái chui vào bên trong quầy. Động tác liền mạch, dứt khoát, như một tinh linh đang nhảy múa giữa những phiến lá.

Cô mặc váy, cử động mạnh khiến lộ ra cả chiếc qυầи ɭóŧ bên trong. Một chuỗi động tác như thế khiến cậu con trai trước mặt đỏ bừng cả mặt, tư thế vốn đã cứng đờ vì căng thẳng nay lại càng thêm cứng ngắc. Cậu ngập ngừng hỏi:

“…Cô định làm gì vậy?”

“Tôi ở trong quầy bar thì làm được gì chứ? Tất nhiên là pha rượu rồi.” Lăng Nhược Nam đáp tỉnh bơ. Làm thêm ở đây bao nhiêu năm, Tiêu Nhan – cái người hay bùng ca đó – suốt ngày trốn việc, thành ra kỹ năng pha chế của cô gần như có thể đi thi lấy bằng chuyên nghiệp. “Muốn uống gì?”

Cậu nghe vậy, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, quay đầu xác nhận không có ai để ý mới thả lỏng hơn rất nhiều, ngay cả vai cũng buông lơi ra, hiện lên những đường cong đẹp mắt. Cậu cố tỏ ra tự nhiên:

“Cho tôi một ly giống cô đi.”

Xem ra cũng không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì. Lăng Nhược Nam thầm nghĩ. Cô cố kìm nén biểu cảm suýt lộ vì diễn xuất vụng về của cậu, đưa một ngón tay lên môi, giả vờ nghiêm túc nói:

“Được thôi. Giúp tôi canh chừng nhé.”

Trong quầy bar, rõ ràng Lăng Nhược Nam rất thành thạo, vậy mà vẫn làm ra vẻ như người mới, cau mày lục lọi tìm nguyên liệu phù hợp, sau đó phối hợp nhịp nhàng để pha chế. Trong lúc làm còn lén quan sát phản ứng của cậu bên ngoài. Cậu thực sự ngoan ngoãn giúp cô canh chừng hai bên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn trêu chọc. Cô chọn lấy một chiếc ly giống hệt, rót hỗn hợp vào, tỉ mỉ đặt thêm lá bạc hà rồi đẩy về phía cậu.

“Mời dùng.”

“Cảm ơn.” Cậu ngượng ngùng nhận lấy, cầm ly rượu uống cạn trong một hơi. Không rõ vì sao lại gấp gáp như vậy, có lẽ không quen uống rượu, nên làn da trắng lập tức ửng đỏ, thậm chí vì độ cồn mạnh mà nhíu chặt mày. Hình ảnh ấy lọt vào mắt Lăng Nhược Nam khiến cô không kìm được mà khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Cậu mà khóc chắc sẽ rất đẹp, cô nghĩ.

Sau đó, cô đẩy nốt nửa ly còn lại của mình đến trước mặt cậu. Tuy còn chút lưỡng lự, nhưng khi thấy vẻ mặt cương quyết của cô, cậu liền dốc ngược uống hết. Ly của cô còn nặng đô hơn cả ly cô pha cho cậu ban nãy. Nhìn cậu nuốt xuống, yết hầu trượt lên trượt xuống, khoé mắt cũng đỏ hoe vì sặc, Lăng Nhược Nam cắn nhẹ môi dưới, nổi hứng trêu đùa.

Cô khẽ mỉm cười.

“Giống không?” Lăng Nhược Nam chống cằm, làm ra vẻ ngây thơ. Cổ áo hơi trễ khiến bầu ngực bên trong gần như lộ rõ. Cậu con trai kia ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng, vành tai đỏ đến mức như thể sắp nhỏ máu, hoàn toàn phơi bày sự bối rối của mình. Trong sáng thế này, chắc chắn là chưa có kinh nghiệm gì cả. Lăng Nhược Nam thầm nghĩ. Rồi cô đưa tay kéo mặt cậu lại gần mình, buộc cậu phải đối diện với mình, nghiêng đầu hỏi:

“Không giống à?”

“Cô pha mạnh hơn…” Giọng cậu khàn đi, chắc bị rượu làm rát cổ họng. Trên đôi môi mỏng vẫn còn chút rượu, ướt át.

Trông rất ngon mắt.

Lăng Nhược Nam không đáp, nắm cằm cậu kéo sát lại, trực tiếp hôn xuống. Đầu lưỡi khéo léo phá vỡ hàng răng đang chống đỡ, cuốn lấy vòm miệng chưa từng bị ai chạm đến. Trong mắt cậu trai loé lên sự kinh ngạc, sau đó liền nhắm mắt đón nhận nụ hôn sâu đầy chủ động từ cô. Hơi thở trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, cảm giác như không còn đủ không khí để thở. Mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng trên người cô, xen lẫn hương trái cây còn vương nơi khoé miệng, bao trùm lấy toàn bộ giác quan.

Thế nhưng, âm thanh ồn ào xung quanh như hoá thành những lời bàn tán rõ ràng, từng câu từng chữ nhắc nhở rằng họ đang hôn môi giữa chốn đông người cùng một người xa lạ. Cảm giác xấu hổ xen lẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâng trào, khiến cậu bắt đầu có phản ứng. Bản năng mách bảo cậu phải dùng tay che lại, nhưng lại sợ hành động đó càng khiến mọi thứ thêm rõ ràng, hai tay cứng đờ giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan.

Nụ hôn đó đến quá đột ngột, sau khi rời đi, Lăng Nhược Nam khẽ cắn đôi môi mỏng mới khiến cậu hoàn toàn bừng tỉnh. Trong lúc hoảng loạn, chiếc ly thủy tinh bên tay rơi xuống đất vỡ tan.

“Gạt người à, tôi vừa kiểm tra rồi, rõ ràng không phải vị đào.” Lăng Nhược Nam liếc thấy bóng dáng Tiêu Nhan bước ra từ bếp sau, liền lập tức nhảy xuống khỏi bàn điều chế, quay người ngồi lại quầy bar. Cô đỡ chàng trai kia nhảy xuống rồi kéo cậu ta chạy ra ngoài mà không kịp mang giày. Cô hoàn toàn phớt lờ ý định muốn ngăn cản của đối phương, lao ra khỏi cửa tiệm, nhét cậu ta vào chiếc xe đậu bên cạnh rồi lên xe phóng đi mất hút.

Tiêu Nhan vừa bước ra, trước mắt chỉ còn lại chiếc bàn điều chế bị lật tung, mảnh thủy tinh vỡ la liệt dưới sàn trước quầy bar, cùng một đôi giày cao gót màu đen?

Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, gọi một nhân viên phục vụ khác phụ trách khu vực ngoài lại, hỏi:

“Cô ấy làm à?”

“Đúng vậy.” Nhân viên gật đầu, “Chị Nhược vừa mới chạy đi, kéo theo một anh chàng trông rất non nớt. Để em dọn sàn, vừa có khách gọi món.”

“Có nhớ tên cậu ta không?”

Dù sớm biết là không ngăn được, Tiêu Nhan vẫn muốn đề phòng một chút.

Đối phương lắc đầu. Tiêu Nhan phất tay ra hiệu cứ tiếp tục làm việc.

Non nớt à? Thôi vậy, miễn là có thể khiến người đang ngoài mặt thì bình thản, nhưng thực chất mong manh đến cực điểm ấy vui vẻ là được. Dù sao trước đây quán bar từng gặp sự cố, bây giờ người ra vào đều là người trưởng thành đã qua kiểm tra, cũng chẳng thể gây ra chuyện lớn gì.

Nghĩ đến đó, Tiêu Nhan nhặt đôi giày cao gót rơi dưới đất lên, lắc đầu bất lực.

Bên trong xe chật hẹp, không khí bao trùm một vẻ kỳ quái. Mọi chuyện nhờ vào việc cậu trai mà Lăng Nhược Nam vừa lừa ra được cứ liên tục quay đầu lại, toàn thân toát ra dấu vết rõ ràng của người vừa làm chuyện xấu. Nhưng đối diện với sự mạnh mẽ dứt khoát của Lăng Nhược Nam, dù lo lắng thế nào, cậu ta cũng không dám thốt ra một lời.

Lăng Nhược Nam lái xe cực nhanh, từ gương chiếu hậu thu hết mọi biểu cảm vào mắt. Cậu trai này có một vẻ trong trẻo thuần khiết, trắng trẻo đến mức dường như không vương chút bụi trần, khiến người đang ở trong vực sâu như cô vô thức muốn lại gần, muốn hút lấy chút tinh khiết ấy để tránh xa những điều trần tục. Hoặc cũng có thể, càng muốn kéo cậu ta cùng rơi vào vực sâu đen tối ấy.

“Ờm… làm vậy sẽ không sao chứ?”

Do dự một lúc lâu, cậu trai lên tiếng, giọng như chú thỏ con bị bắt nạt, dè dặt hỏi.

“Cởi áo ra.”

Lăng Nhược Nam không trả lời, chỉ ra lệnh một câu khác.

“Hả?”

Thỏ con ngơ ngác, phản ứng như thể củ cà rốt vừa bị người ta giật mất, “Tôi…”

“Không muốn thì tôi có thể đưa về. Tôi chỉ hỏi, có cởi không.”

Lăng Nhược Nam vẫn chưa đến mức khát khao đến độ ép buộc người khác.

Trong hệ quy chiếu đạo đức mỏng manh của cô, có thể cởi đồ thì là tình nhân, mặc lại đồ xong thì ai về nhà nấy, từ đó không còn liên lạc. Nhưng việc đó phải dựa trên sự đồng thuận. Cô không muốn vì chuyện này mà dính vào rắc rối, tốn thời gian xử lý hậu quả.

“Nếu cậu lo lắng thứ trên cổ, tôi đã thấy rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc