Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 3: Trò chơi bắt đầu (hơi H)

Trước Sau

break

Lời của Lăng Nhược Nam như đâm thẳng vào tai cậu học sinh kia. Môi cậu run lên, nét mặt cuối cùng cũng không còn như củ cà rốt bị rút ruột, mà giống như tận mắt nhìn thấy ba cái hang mình cực khổ đào lên bị người ta ngang nhiên lấp đầy. Một con thỏ con tưởng mình ranh mãnh, lại bị thợ săn dày dạn kinh nghiệm dễ dàng tóm gọn, cảm giác bàng hoàng như sắp bị đem đi nấu.

Những ngón tay thon dài theo phản xạ đưa lên cổ áo, chạm vào món đồ da nơi cổ. Đầu ngón tay mân mê qua lại trên chiếc thẻ nhỏ khắc rõ hai chữ cái “MO”. Tấm màn che đậy bí mật bị người ta mạnh mẽ xé toạc, lộ ra ham muốn khó nói thành lời bên trong. Cảm giác lạnh lẽo của chiếc vòng cổ đã biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ nóng rát thiêu đốt dây thần kinh. Giữa những cảm xúc đan xen, lại thấp thoáng chút kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhõm như được giải thoát.

Cậu cắn mạnh môi dưới khiến máu không thể lưu thông, bờ môi dưới trắng bệch đến đáng thương. Sau vài giây suy nghĩ, yết hầu lại khẽ trượt lên xuống, có lẽ vì căng thẳng nên động tác ấy trông đặc biệt chậm rãi. Cậu đang do dự, cô biết, bởi bàn tay trái đang cố che đi phản ứng bên dưới đã hoàn toàn không thể giấu được phản ứng sinh lý tự nhiên nữa.

Vốn dĩ là đến để tìm cảm giác mạnh, đúng không? Vậy thì có gì không thể?

Khoảng thời gian này đường phố không quá đông, thậm chí vì là thứ Bảy, nhiều người đang trên đường về nhà. Ngoại trừ một vài khu vực nhất định, khu quanh trường học gần như là một thành phố trống rỗng. Vì thế, mọi hành động ấy đều được cô thu hết vào mắt, tỉ mỉ thưởng thức, không hề vội vàng thúc ép. Cô đứng bên cạnh như một kẻ săn mồi đủ kiên nhẫn, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Làm giáo viên lâu năm, cô luôn dễ dàng nhận ra những điểm bất thường ở học sinh. Chiếc vòng cổ nơi cổ cậu ấy, cô đã sớm nhìn thấy ngay khi cậu vừa ngồi xuống. Nếu không phải vì điều đó, cô cũng sẽ chẳng thẳng thắn đến mức kéo cậu rời khỏi quán bar và lái xe đi ngay lập tức.

Chiếc xe lướt qua thêm một ngã tư đèn đỏ nữa, khuôn viên trường dần bị bỏ lại phía sau, họ đang tiến về khu dân cư vắng vẻ hơn ở vùng lân cận. Ánh đèn bên ngoài từ chỗ có thể soi sáng cả bầu trời đêm giờ chỉ còn đủ để lờ mờ nhìn thấy vài vì sao. Không còn âm thanh náo động nào vang lên từ bên ngoài, thay vào đó là tiếng thở dốc hỗn loạn của chàng trai.

Lăng Nhược Nam dừng xe ở một bãi đất trống cạnh khu nhà ở, tắt máy. Cô lấy chiếc dây buộc tóc trên xe, vén gọn lại mái tóc rồi buộc lên thành kiểu tóc công chúa.

Cô quay sang nhìn người bên cạnh, cúc áo sơ mi trên người cậu ấy đã được cởi toàn bộ, rõ ràng là đồng ý với lời gợi ý vừa rồi, ý định mặc cho người ta chi phối vô cùng rõ ràng. Dáng người của cậu thực sự đúng như cô tưởng tượng, không phải kiểu thân hình cơ bắp do tập luyện quá độ, cũng không thuộc dạng thư sinh gầy gò yếu ớt, ngược lại, đường nét ở eo mượt mà, cơ bụng nổi nhẹ, bờ vai rộng vừa đủ. Điều khiến cô bất ngờ nhất là cậu có luyện phần ngực – kiểu cơ ngực mà người ta tập để mặc đồ cho đẹp, hài hòa hoàn toàn với khuôn mặt thanh tú sạch sẽ ấy.

Lăng Nhược Nam khẽ nhếch môi, ngón tay phải móc lấy vòng cổ trên cổ cậu, mạnh mẽ kéo cậu về phía mình, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt. Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi vẫn còn lưu vết cắn, thì thầm:

“Đứa trẻ ngoan.”

Cô buông vòng cổ ra, nghiêng người qua thân cậu để điều chỉnh ghế phụ về mức thấp nhất, bầu ngực mềm mại không chút ngần ngại lướt qua đùi cậu. Chưa từng trải qua chuyện yêu đương, lại đột ngột bị khiêu khích đến mức này, cậu hít vào một hơi rõ sâu cũng không có gì bất ngờ.

Nghe thấy âm thanh đó, Lăng Nhược Nam ngồi dậy, đầu ngón tay trái có móng nhọn trượt dọc theo mặt trong đùi qua lớp quần dài, cố ý tránh phần đã sớm căng cứng, lướt lên vùng bụng. Dưới ánh đèn đường mờ vàng hắt qua cửa kính, cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng tay cô đang di chuyển.

Tay cô từ từ leo lên, dừng lại ở vùng ngực trắng mịn, cảm nhận từng nhịp tim đập quá nhanh. Hai điểm đỏ trước ngực nhô lên vừa vặn khơi dậy bản năng phá hoại nguyên sơ nhất của con người – luôn muốn để lại một dấu vết vấy bẩn lên nơi thuần khiết nhất.

Phong cách vuốt ve dịu dàng ban nãy không còn nữa, cô mạnh bạo bóp lấy nụ hồng trước ngực cậu, bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ đè nén như đã lường trước. Cậu theo phản xạ lập tức nắm lấy hai tay của Lăng Nhược Nam, thế nhưng động tác đó hoàn toàn vô ích. Tay phải của Lăng Nhược Nam khéo léo cố định hai tay cậu, tay trái thuận thế dùng thêm một chiếc dây buộc tóc khác trói lại, đặt trên đỉnh đầu cậu.

“Nhấc eo lên.” Lăng Nhược Nam không nói thêm yêu cầu dư thừa, cậu cũng ngoan ngoãn phối hợp. Khi cậu vừa hành động, cô liền kéo áo sơ mi cậu lên đến chỗ dây buộc tóc đang cột, tỉ mỉ thắt thành một nút. Một tay cô nâng cằm cậu lên, nói: “Tôi biết vẫn có khả năng bị lỏng, nhưng nếu lỏng ra rồi, trò chơi sẽ kết thúc đấy.”

Giọng điệu cô thản nhiên, lúc này cô đã rũ bỏ thân phận thợ săn, càng giống kẻ chiếm thế thượng phong trêu đùa món đồ chơi. Vừa nói, tay còn lại của cô cũng không khách sáo mà thọc thẳng vào trong quần, xoa nắn vật cứng nơi hạ thân cậu, cách lớp qυầи ɭóŧ mà ấn mạnh. Chỗ đó đã cứng từ lâu, đầu khấc không biết từ lúc nào đã rỉ ra dâm dịch, thấm ướt lớp vải lót vốn dùng để che giấu bí mật, lộ rõ bằng chứng cơ thể cậu còn non nớt kinh nghiệm.

Nghe ra trong giọng nói cô tràn ngập sự vui thích đắm chìm trong hứng khởi, cậu ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt phượng vốn còn mềm mại giờ đây tràn đầy tính công kích. Tuy rằng từng chữ từng câu trong giọng nói của cô đều phảng phất vẻ quyến rũ như nước, nhưng trong ngữ khí lại ngập tràn sự kiên quyết không cho phép kháng cự. Như nước hóa thành đao, xiết chặt từng tia lý trí còn sót lại của người bình thường. Nếu lúc nãy cậu còn có chút lưỡng lự, thì giờ đây cậu chỉ muốn chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ dưới thân cô.

Cậu khẽ gật đầu, trong cảm xúc mơ hồ bị bắt lấy ấy, đầy ắp sự mong chờ được cô thưởng cho — một nụ hôn, một lời khen, thậm chí chỉ là một ánh mắt. Cậu là người không giấu được cảm xúc, tất cả suy nghĩ đều viết rõ trên mặt. Lăng Nhược Nam thấy vậy nhưng cũng mặc kệ, chỉ tự ý tăng thêm sức lực trong tay. Cậu vốn định nói gì đó, nhưng kɧoáı ©ảʍ nơi hạ thân càng lúc càng mãnh liệt, muốn mở miệng cũng chỉ phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Trải nghiệm chưa từng có khiến cậu xấu hổ đến mức không chịu nổi, lúng túng không biết làm sao, đành cắn chặt môi mình.

Lăng Nhược Nam thấy cậu lộ vẻ hoảng loạn, liền trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ cậu xuống. Vật cứng bên trong lập tức bật ra, thẳng tắp. Ngay cả dươиɠ ѵậŧ của cậu cũng đẹp đẽ như chính chủ nhân của nó, lớp da bên ngoài trắng mỏng, lúc này vì sung huyết mà hơi mang sắc hồng nhạt, khiến người ta chỉ muốn vấy bẩn. Nhưng kích thước lại chẳng hề nhỏ, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài ngoan ngoãn. Nói vậy cũng không đúng, bởi cậu bề ngoài tuy ngoan hiền, nhưng khát vọng lại mãnh liệt. Đầu khấc lớn đập nhẹ vào lòng bàn tay Lăng Nhược Nam, cô chầm chậm xoa nắn, lòng bàn tay nhanh chóng bị dịch thể thấm ướt. Cô lợi dụng sự ướt át đó siết lấy thân trụ, không chút kỹ thuật mà thô bạo lên xuống, tay kia dùng móng nhẹ nhàng cào qua lỗ tiết dịch đang rỉ ra.

Lần đầu trải nghiệm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, phản ứng của cơ thể quá mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ từ dươиɠ ѵậŧ bị nắm chặt lan ra khắp tứ chi, tựa như dòng điện chạy dọc sống lưng. Lăng Nhược Nam cảm nhận rõ vật cứng trong tay mình đang giật giật, cô ngừng tay, chuyển sang khởi động xe.

Bị ép buộc dừng lại ngay khi sắp đạt cao trào, cậu thở dốc không ngừng. du͙© vọиɠ muốn xuất tinh tràn ngập toàn bộ suy nghĩ, lửa tình thiêu đốt toàn thân. Cậu rất muốn được giải thoát trong kɧoáı ©ảʍ, nhưng nghĩ đến việc chỉ cần tự tiện cử động tay thì trò chơi sẽ chấm dứt, ý định an ủi bản thân liền bị dập tắt ngay lập tức.

Cậu khó chịu vặn vẹo người, vì nằm ngửa nên tầm nhìn bị hạn chế, nỗi sợ hãi về nơi sắp đến bắt đầu lấn át ngọn lửa du͙© vọиɠ. Cậu nhìn bóng dáng Lăng Nhược Nam đang lái xe, do dự rồi cất tiếng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Giọng cậu mềm mại, nghe mà chỉ muốn chọc cho khóc, nhưng thôi, chỉ đùa chút là được. Lăng Nhược Nam liếc cậu một cái đầy ban ơn. dươиɠ ѵậŧ cậu vì ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trở lại trạng thái bán cương, cô dịu dàng nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ lo lắng mấy cái camera trên đường cơ đấy.”

“Em...” Sắc mặt cậu lập tức thay đổi, theo phản xạ kẹp chặt hai chân, muốn che giấu chứng cứ dơ bẩn kia. Nhưng vừa cử động một chút, cảm giác đau rát do dây buộc tóc siết vào tay lại nhắc nhở cậu rằng, cậu hoàn toàn bị cô khống chế. Cậu cắn chặt môi lần nữa, dấu răng hằn sâu cũng không khiến cậu chịu buông tay.

Lăng Nhược Nam khá hài lòng với phản ứng của cậu, cô tiếp tục nói: “Muộn rồi, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy rồi, áo sơ mi cậu bung ra, bị trói lại, lộ ra dươиɠ ѵậŧ, còn vừa thở dốc vừa uốn éo, dáng vẻ da^ʍ đãиɠ như vậy.”

“Chị nghĩ sẽ có người thu thập đoạn video lại không?” Lúc chưa ý thức được thì cậu còn không thấy sao cả, nhưng giờ nhận ra rồi, toàn thân cậu lập tức phủ lên một tầng đỏ ửng, dươиɠ ѵậŧ vốn đã mềm nay lại cương cứng, máu dồn lên, kɧoáı ©ảʍ tưởng như đã lắng xuống lại giành quyền chi phối cơ thể. Cậu khẽ nức nở, vặn vẹo người, nhưng phát hiện tất cả đều vô ích. Cậu lên tiếng hỏi: “Còn xa không?”

Động tác kẹp chân nhằm che giấu đi phần nào càng khiến vật kia nổi bật hơn trong không gian chật hẹp của xe. Lăng Nhược Nam đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này. Thừa lúc đèn đỏ, cô lại vươn tay nắm lấy, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu, bốn ngón còn lại siết chặt thân trụ, ép cậu một lần nữa tới sát bờ kɧoáı ©ảʍ. “Thêm một cái đèn đỏ nữa nhé?”

Khi đèn xanh bật lên, Lăng Nhược Nam thả lỏng tay, vừa nhấn ga vừa thản nhiên nói. Cô hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cậu, dù cho gương mặt cậu đã đỏ bừng, toàn thân thở hổn hển, vật cứng đầy gân xanh liên tục rỉ dịch tiền liệt tuyến, eo cũng không kìm được mà khẽ lay động, khiến ghế phụ ngập tràn mồ hôi và hơi thở tìиɧ ɖu͙©.

Lăng Nhược Nam lái xe, khóe miệng mang theo nụ cười, đạp ga tăng tốc tiến về đích đến.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc