Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ tại quán bar

Trước Sau

break

Âm thanh ồn ào trong quán bar khiến người ta phát bực, tiếng cười nói vui vẻ hòa lẫn tiếng ly chạm nhau lan khắp không gian. Lăng Nhược Nam khẽ mím môi, chống trán ngồi bên quầy bar, tay chống cằm, từ tốn nhấm nháp ly cocktail đặc chế của quản lý. Mắt phượng cong cong lộ rõ vài phần mất kiên nhẫn và khinh thường.

Cho đến khi ly rượu trong tay cạn đáy, người bạn kiêm quản lý quán rốt cuộc không nhịn được mà khuyên:

“Chỉ là thất tình thôi mà? Trước giờ em từng quan tâm mấy chuyện này sao?”

Lăng Nhược Nam liếc nhìn Tiêu Nhan, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét từ tận đáy lòng, không chút che giấu mà ra hiệu cô ấy rót đầy ly, mấy câu thừa thãi miễn nói.

“Đi săn đi! Mấy năm nay em rửa tay gác kiếm, chỗ chị chẳng còn mấy chàng trai thất tình để mà rượu ngà tâm sự nữa.”

Bị ánh mắt sắc như dao lia tới, Tiêu Nhan đành ngoan ngoãn rót đầy ly cho Lăng Nhược Nam.

Hai người quen nhau gần nửa đời người, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu ý nhau. Năm lớp 10 học chung lớp rồi thành bạn, đến lớp 11 Tiêu Nhan bỏ học ra ngoài làm ăn, cả hai vẫn giữ liên lạc. Sau khi tiết kiệm được một khoản, cô mở luôn quán bar gần trường đại học của Lăng Nhược Nam.

Thế là từ năm hai đại học, Lăng Nhược Nam bắt đầu làm thêm ở đây cho đến năm tư. Gần tốt nghiệp, vì có bạn trai và cũng đến giai đoạn thực tập nên không còn thường xuyên tới quán, hai người thường hẹn gặp ở chỗ khác.

Bây giờ thì hay rồi, công việc thì suôn sẻ đấy, nhưng bạn trai lại bỏ chạy theo người khác. Mà còn là lý do cực kỳ ngớ ngẩn.

“Không thể thỏa mãn cậu ta. Hừ. Chị đã nói từ đầu là hắn không hợp với em, bây giờ thấy chưa, hai năm trời, em chiều đủ kiểu, cuối cùng hắn vẫn chạy theo một cô gái ngoan ngoãn, dễ thương hơn.”

Gái ngoan? Nghe đến đây, Lăng Nhược Nam rốt cuộc cũng mở miệng:

“Thứ nhất, em mới 25, ai cho chị cái cảm giác em mất tích nhiều năm vậy? Thứ hai, em trong sáng lắm, kiểu vanilla cũng đủ thỏa mãn rồi. Thứ ba, đừng nói cứ như em không tới đây thì quán của chị sập vậy. Với lại, em đàng hoàng là một giáo viên dạy thêm, tới đây coi có ra gì không?”

Lăng Nhược Nam trừng mắt nhìn cô một cái, nhận lấy ly rượu rồi tiếp tục uống.

Quán thì không đến mức đóng cửa, nhưng lượng khách rõ ràng giảm hẳn. Người như Lăng Nhược Nam, dáng cao, mặt xinh, quan trọng là dám chơi dám nói. Thế mà mỗi lần mấy anh chàng sắp cưa đổ, chỉ cần cô không vui là lập tức lơ luôn.

Tiêu Nhan biết cô chỉ là chán chơi thôi, không muốn tiếp tục. Thế mà ngoài miệng lại bảo là để giữ khách quay lại tiêu tiền.

Một “báu vật trấn quán” như vậy biến mất hai năm, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến doanh thu.

“Người thích kiểm soát mọi thứ như em, ngoan ngoãn được bao lâu?”

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhan lắc đầu, buột miệng mỉa mai.

Từ ngày quen Lăng Nhược Nam, cô chưa từng thấy ai thích nắm quyền chủ động đến vậy, sống cực kỳ có quy tắc. Cô thật lòng nghĩ việc Lăng Nhược Nam vì tên tồi kia mà chịu đóng vai dịu dàng suốt hai năm là một kỳ tích.

Thật ra Tiêu Nhan vốn dĩ chẳng nghĩ họ có thể lâu dài, chia tay sớm cũng tốt.

Lăng Nhược Nam khẽ nhếch môi — ừ thì, không cắm sừng thì cũng vì tính cách không hợp mà chia tay thôi. Cô mím môi, cố chấp nói:

“Chẳng lẽ không thể để em trải nghiệm cảm giác thất tình một lần sao?”

Cô thực sự muốn thử cảm giác ấy. Dù sao mọi cái “lần đầu” của cô đều dành cho gã tồi đó, chi bằng lần đầu thất tình cũng là vì hắn — xem như không uổng mối tình đầu này.

“Tùy em.”

Tiêu Nhan bất lực, đành chiều theo. Sau đó liếc mắt ra hiệu với giọng ca chính của ban nhạc, hai người phối hợp nhịp nhàng chuyển từ nhạc trữ tình sang nhạc sôi động.

“Muốn nhảy thì ra nhảy đi, ngồi mãi coi chừng béo đấy.”

Nói xong cô xoay người đi vào bếp.

Lăng Nhược Nam đảo mắt, biết Tiêu Nhan đang quan tâm theo cách của mình, bèn nghe lời nhìn về phía ban nhạc.

Trong cùng quán bar có một sân khấu biểu diễn, phía trước có vài khu ghế sofa. Đa số khách đều thích ngồi đó vì tầm nhìn tốt và không bị người ra vào quấy rầy. Hôm nay khu sofa đã kín chỗ, Lăng Nhược Nam tuy không ghét giao tiếp, nhưng hôm nay thực sự không muốn mở miệng nói chuyện.

Cô đảo mắt nhìn quanh, dứt khoát chọn ở lại chỗ cũ. Uống rượu rồi béo còn hơn mạo hiểm phải xã giao. Cô nhấp rượu một cách chán chường, vừa uống vừa suy nghĩ xem nên tìm niềm vui ở đâu, thì khóe mắt tình cờ liếc thấy bên cạnh có một chàng trai trông khá thư sinh ngồi xuống.

Mái tóc rẽ ngôi gọn gàng lộ ra vầng trán trắng trẻo, gương mặt còn nét non nớt đầy bối rối, hàng răng trên thậm chí khẽ cắn lấy bờ môi hồng, rõ ràng không quen với không khí nơi này.

Lăng Nhược Nam lén quan sát, đột nhiên rất muốn chọc cậu ta.

Sao nhỉ? Nhìn cũng... đáng yêu phết.

Nghĩ là làm, cô nghiêng người hỏi:

“Đủ tuổi rồi chứ?”

Thấy đối phương ngoan ngoãn gật đầu, Lăng Nhược Nam liền nhướng mày nói tiếp:

“Lần đầu tới chỗ này hả?”

“Ừ. Cô là khách quen ở đây sao? Có gì hay ho giới thiệu không?”

Chàng trai tùy ý đặt hai tay lên quầy bar, đảo mắt nhìn quanh, động tác tuy tự nhiên nhưng không khó nhận ra cậu ta đang cố tỏ ra bình tĩnh; một người thật sự thả lỏng sẽ không giữ lưng thẳng như một đường cung tiêu chuẩn thế kia.

Lăng Nhược Nam bật cười khẽ, cô không định gọi Tiêu Nhan ra giúp cậu ta.

Cô đong đưa chân, chiếc giày cao gót tuột ra lủng lẳng ở mắt cá, rồi thản nhiên dùng ánh mắt đánh giá cậu thiếu niên từ trên xuống dưới.

Thể hình cậu ta không tệ, đường cong lưng eo cân đối mượt mà, bờ vai vững chắc. Không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng nhìn ra được có rèn luyện giữ dáng.

Các đốt ngón tay đặt trên quầy bar rõ ràng, đôi môi mỏng mím lại vì căng thẳng, trong ánh mắt thấp thoáng chút bất an, khiến người ta liên tưởng ngay đến một chú thú con đang chịu ấm ức.

Chỉ có điều... trông rất trẻ, chắc chỉ tầm tuổi sinh viên đại học, còn đang trong giai đoạn đi học.

Có thể do tác động của rượu, dù phát hiện đối phương là sinh viên, Lăng Nhược Nam cũng không hề giảm bớt ý định trêu chọc.

Dù sao thì trong thế giới người lớn, mọi chuyện đều là tự nguyện. Nếu cậu ta cảm thấy cô quá già, không có hứng thú thì cứ việc từ chối thẳng thừng.

Cô hoàn toàn không cảm thấy gánh nặng gì trong lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc