Tống Lai Yên lặng lẽ ngồi cuộn tròn ở ghế sau. Mặc dù không phàn nàn, nhưng không có nghĩa là cô không thất vọng. Bất cứ ai cũng sẽ buồn khi bị cha mẹ phớt lờ như thế.
Nói cho cùng thì Lý Ngạn Vỹ cũng chỉ là cha dượng của cô, cho dù có tốt cỡ nào thì cũng sẽ không thực sự coi cô là con gái ruột. Còn Tô Bội Tình là một người mẹ có tính cách vô cùng quyết liệt, thường xuyên uốn cong thành thẳng.
Tô Bội Tình chủ động hỏi han mấy câu, nhưng Tống Lai Yên hoàn toàn không có phản ứng. Bà ta lại tiếp tục quay sang Lý Ngạn Vỹ đang lái xe: “Sao anh không nói câu nào thế hả? Vừa rồi anh nhìn cũng hiểu trong nhà đang xảy ra chuyện gì rồi đấy!”
Lý Ngạn Vỹ tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói chuyện của Tống Lai Yên: “Lúc trước em cũng không nói với anh chuyện Lai Yên bị hen suyễn, bệnh này cần phải chú ý rất nhiều.”
Tô Bội Tình biết ông ta cố tình tránh né chủ đề kia thì cười nhạo: “Sao anh không quan tâm đến con trai anh chút nào thế? Mạc Nhiên là con ruột của anh đấy!”
Lý Ngạn Vỹ không trả lời.
“Anh định tính thế nào?” Tô Bội Tình lạnh lùng hỏi.
Đối với chuyện anh em thể hiện ra dấu hiệu “thân mật” quá mức, nɠɵạı trừ lúc đầu hơi kinh ngạc một chút thì Lý Ngạn Vỹ cũng không tỏ thái độ gì.
“Anh sẽ làm hết những điều nên làm, nói hết những điều nên nói, nhưng Mạc Nhiên có lẽ sẽ không thèm để ý đến lời nói của anh, chuyện này cũng không phải là em không biết.”
Tô Bội Tình nghe ông ta nói cứ như mọi chuyện không liên quan đến mình thì bực tức: “Có nghĩa là anh để mặc cho con trai mình chà đạp con gái của em?”
Tống Lai Yên nghe thấy vậy thì siết chặt tay lại, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Lý Ngạn Vỹ thấy vợ mình ăn nói không chút che giấu gì như vậy thì nhìn thoáng qua kính chiếu hậu một chút: “Em đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Vừa rồi anh cũng nhìn thấy đấy con gì?” Bà ta cao giọng, lông mày nhíu chặt lại.
“Em bình tĩnh một chút được không?” Lý Ngạn Vỹ bất đắc dĩ lên tiếng trấn an: “Lai Yên vẫn đang ngồi phía sau đấy, em nói gì cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của con bé chứ.”
Tô Bội Tình không khống chế được cơn tức giận, cảm giác khó chịu lúc trước lại ập tới: “Nó đã có gan làm chuyện này thì cũng đoán được sớm muộn sẽ có ngày hôm nay.”
Tống Lai Yên ngồi ở ghế sau, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nhưng điểm khác biệt chính là, cô bắt đầu kiên cường lên, đôi lông mày ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn cũng nhíu chặt lại.
Khi xe đến bệnh viện thì Mạc Nhiên đã tới từ trước, đồng thời tìm xong bác sĩ. Tống Lai Yên không cần đăng ký liền có thể trực tiếp được vào khám bệnh. Tô Bội Tình khó chịu ra mặt, nhưng đây là bệnh viện nên bà ta cũng không dám gây chuyện, chỉ đành im lặng để Lý Ngạn Vỹ lo liệu.
Bởi vì bối cảnh gia đình nên từ nhỏ Mạc Nhiên đã thành thục hơn những nam sinh cùng tuổi, làm việc rất đáng tin cậy.
Tô Bội Tình bị Lý Ngạn Vỹ kéo đi, bởi vì tình trạng của Tống Lai Yên không được tốt nên bà ta tiếp tục nhẫn nại. Sau khi truyền dịch xong, Tống Lai Yên còn phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm, Mạc Nhiên cởi giày cho cô, cũng không e ngại chuyện đụng chạm vào thân thể cô. Tô Bội Tình nhìn thấy thì lại nổi trận lôi đình, huyệt thái dương đập thình thịch.
Ngay sau đó, Mạc Nhiên lại ôm lấy cô, đặt lên giường. Hành động này thực sự đã quá giới hạn, Tô Bội Tình không thể nhịn được nữa, bà ta đang định xông tới thì lại bị Lý Ngạn Vỹ kéo lại. Bà ta trợn trừng mắt nhìn Lý Ngạn Vỹ, nhưng ông ta vẫn mặt không đổi sắc mà kéo bà ta ra ngoài phòng bệnh.
Tô Bội Tình lập tức giãy dụa, trở tay tát mạnh lên mặt Lý Ngạn Vỹ một cái. Lý Ngạn Vỹ yên lặng chịu đánh, một lát sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý tức giận.