“Em còn cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ thực sự ly hôn đấy.”
Tô Bội Tình không ngờ ông ta lại có thể nói với mình như thế, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
“Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem.” Bà ta nhìn thẳng vào chồng mình.
Lý Ngạn Vỹ nhíu mày, giọng nói không có chút kiên nhẫn nào: “Em tốt nhất là bình tĩnh lại một chút, ban đầu chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, nhưng em cứ nhất định phải làm mọi chuyện loạn hết cả lên. Lai Yên cũng bởi vì em nên mới phát bệnh như thế đấy!”
“Chuyện như thế mà anh bảo là không có gì to tát à?” Bà ta cứng miệng, cả gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng và chế nhạo, nhưng bởi vì quá mức khổ sở mà trông còn có chút vặn vẹo: “Đó là anh em loạn luân đấy!”
“Hai đứa nó cũng chẳng phải anh em ruột thịt, loạn luân gì chứ?”
Tô Bội Tình tức đến phát run: “Lý Ngạn Vỹ, nếu như con bé là con gái ruột của anh thì anh có thể nói được những lời như vậy không?”
“Em tỉnh táo lại đi, nhận rõ hiện thực! Đó là nhà họ Mạc! Em muốn Lai Yên một đời không cần phải lo cơm ăn áo mặc thì không ai có thể sánh được với nhà họ Mạc! Cho dù là anh em ruột thì cũng có làm sao chứ? Mạc Nhiên chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết!”
“Khốn nạn!” Hai mắt Tô Bội Tình đỏ bừng, nước mắt giàn dụa, cả người gần như sụp đổ: “Cả nhà các người đều là một lũ khốn kiếp...”
Lý Ngạn Vỹ vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh cứ tưởng lúc em đồng ý gả cho anh thì đã nhận thức rõ điểm này rồi chứ? Đừng giả bộ thanh cao nữa, thực tế một chút.”
...
Mạc Nhiên ôm Tống Lai Yên trong lòng, vòng tay qua eo cô, hôn cô điên cuồng.
Nghĩ đến chuyện cô vừa mới bình phục, hắn cuối cùng vẫn cố gắng khống chế bản thân không quá kịch liệt, chỉ hôn một chút rồi dừng, dừng một chút rồi lại hôn, chẳng khác nào đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
Tống Lai Yên vòng tay qua ôm lấy cổ Mạc Nhiên, từ đầu đến cuối đều không buông ra.
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, để hắn lau đi cho mình.
Chuyện vừa mới xảy ra thực sự rất đáng sợ, mạng sống của cô trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Sau chuyện đó, cô muốn dùng nước mắt để phát tiết tâm trạng của mình, nhưng vì vừa rồi ở trước mặt cha mẹ nên cô phải cố gắng nhịn xuống. Chỉ khi nào ở trước mặt Mạc Nhiên thì Tống Lai Yên mới có thể phóng túng bản thân mình. Rất hiển nhiên, khoảng cách của cô với cha mẹ rất xa, với Mạc Nhiên ngày càng thêm gần.
Cô biết cha mẹ mình đang ở bên ngoài, bệnh viện là nơi công cộng, nhưng cô đã không bận tâm nữa, chỉ muốn ôm thật chặt lấy Mạc Nhiên, để hắn sưởi ấm trái tim mình.
Tô Bội Tình muốn cô rời khỏi Mạc Nhiên. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì Tống Lai Yên có thể sẽ thử rời khỏi hắn, nhưng bây giờ, ít nhất là giờ phút này, cô căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện đó. Bởi vì, rời khỏi hắn, cô sẽ chết.
Tống Lai Yên không biết, cũng không muốn biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Cha mẹ có như thế nào thì cũng không có quan hệ gì với cô, dù sao thì cánh cửa phòng bệnh cũng đã đóng chặt lại.
Cô nằm cuộn tròn trong ngực Mạc Nhiên, gương mặt nhỏ nhắn dán lên bộ ngực của hắn, bàn tay tái nhợt níu lấy vạt áo của hắn, sau cùng nắm lấy ngón tay của hắn.
Cho dù thế nào cũng không muốn buông ra.