Mỗi khi con người lên cơn hen suyễn rất dễ tử vong, căn bản không chờ nổi xe cứu thương, khi đưa đến bệnh viện thì thi thể cũng đã lạnh rồi.
Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vỹ ở dưới lầu một cãi nhau ầm ĩ, Mạc Nhiên không hề quan tâm đến nội dung cuộc cãi vã của bọn họ. Hắn thậm chí còn chẳng thèm nhìn hai người bên cạnh mình, ánh mắt luôn hướng lên lầu- mục đích mà hắn tới đây.
Tống Lai Yên ở lầu ba, hắn nhanh chóng muốn lên lầu tìm cô. Nhưng khi đi tới lầu hai, Mạc Nhiên chợt dừng lại.
Đó là âm thanh gì vậy? Từng tiếng hít vào vô cùng gấp gáp, nhưng lại nghe thấy vô cùng yếu ớt.
Một giây, hai giây, Mạc Nhiên cảm thấy đó là âm thanh của Tống Lai Yên, nhưng âm thanh quá khàn khàn, căn bản không có cách nào xác định được. Nhưng mà, chỉ cần là một phần vạn khả năng thì Mạc Nhiên cũng không chút do dự mà đi tới.
Hắn xoay người đi tới lấu hai, trong đầu vẫn chưa suy đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm phải thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy trên sàn nhà thì đồng tử lập tức co rút lại, sau đó điên cuồng chạy tới.
Tống Lai Yên co giật không ngớt, miệng há to muốn hít thở chút không khí ít ỏi. Dáng vẻ đó của cô khiến cho một Mạc Nhiên luôn luôn trấn tĩnh lúc này lại hốt hoảng không thôi.
Hắn ép buộc bản thân phải bình tĩnh, không tùy tiện đỡ cô từ dưới đất lên mà quỳ một gối xuống trước mặt cô, cẩn thận từng li từng tí mà nâng cổ cô lên. Tư thế này có thể hỗ trợ cô hô hấp dễ dàng hơn.
Tống Lai Yên nắm chặt lấy tay hắn, dùng sức vô cùng, đốt ngón tay cũng bị cô nắm đến mức trắng bệch.
Hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua, cũng nắm chặt tay cô, cúi người thì thầm: “Hít sâu, chậm thôi, đừng nhanh quá, cứ bình tĩnh...”
Đôi mắt của cô ướt đẫm, rõ ràng là bị sợ hãi quá độ. Nghe thấy có người nói chuyện, Tống Lai Yên khẽ gật đầu, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi lã chã.
Hắn vẫn luôn là như thế, cho dù là thần thái hay là giọng nói đều có khiến cho cô an tâm.
“Đừng sợ, có anh ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Hô hấp chậm vô cùng khó khăn, cảm giác như một giây nữa là có thể mất mạng. Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Lai Yên đỏ bừng, nhưng cô tin tưởng Mạc Nhiên, cố gắng đè nén lại nhịp thở. Dần dần, không khí yếu ớt cũng được hút vào trong phổi.
Chờ cô hít thở ổn định lại thì Mạc Nhiên mới đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa lưng lên thành giường, lấy thêm cái gối kê sau lưng cô.
Thoát khỏi cơn hen suyễn, Tống Lai Yên cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng cô vẫn rất suy yếu, một mực hô hấp bằng miệng.
Mạc Nhiên bỗng đứng dậy, giống như muốn rời khỏi cô. Tống Lai Yên theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn.
Hắn quay đầu nhìn cô: “Anh sẽ quay lại ngay.”
Cô vẫn không chịu buông tay ra, Mạc Nhiên lại trấn an cô thêm vài câu, sau đó chậm rãi gỡ những ngón tay mảnh khảnh đang run rẩy của cô ra.
Hắn nhanh chóng tìm thấy trong phòng cô một ít thuốc và một bình oxy nhỏ. Mạc Nhiên mới đi chưa tới năm phút thì đã thấy hình như Tống Lai Yên lại lên cơn hen suyễn, hơi thở của cô càng lúc càng trở nên gấp gáp, tình trạng giống như đã chuyển biến xấu.
Hắn lập tức đeo bình oxy lên mũi cô, cô giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, điên cuồng hít thở, nắm bình trong suốt lập tức bao phủ một tầng sương trắng.
Đến tận lúc này thì đôi cha mẹ bất cẩn kia mới phát giác được hình như có chuyện gì không ổn, đồng loạt chạy từ dưới nhà lên. Tô Bội Tình vẫn rất cảnh giác với Mạc Nhiên, cảm thấy hắn chắc lại tới quấy rối con gái mình.
Nhìn thấy Mạc Nhiên đang ôm Tống Lai Yên trong ngực, Tô Bội Tình lại tức giận vọt tới. Nhưng khi tới gần thì bà ta lại phát hiện ra hơi thở hổn hển của Tống Lai Yên, sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cả người yếu ớt vô cùng.
Dù sao thì cũng là mẹ ruột của cô, Tô Bội Tình lập tức giật mình, những giận dữ trong lòng cũng tiêu tán hết. Bà ta lập tức hốt hoảng chạy vào thư phòng lấy hộp thuốc cấp cứu, khi Tô Bội Tình cho Tống Lai Yên uống thuốc, ánh mắt của Mạc Nhiên đáng sợ vô cùng. Ánh mắt này của hắn trước đây chưa từng xuất hiện, nó không chỉ lạnh lùng, mà còn mang theo một loại căm hận, gần như còn mang theo cả sát ý.
Đối với Mạc Nhiên mà nói, Tống Lai Yên quan trọng như thế nào? Cô không khác nào mạng sống của hắn, thậm chí còn quan trọng hơn thế. Vậy mà vừa rồi, cô suýt nữa đã ngạt thở mà chết! Hắn căn bản không cần hỏi nguyên nhân, nɠɵạı trừ Tô Bội Tình thì còn có thể là ai nữa? Nếu như tự nhiên phát bệnh thì Tống Lai Yên không thể nào ở phòng ngủ ở lầu hai được.