“Con... Con sẽ cắt đứt quan hệ với anh ấy...” Cổ họng của Tống Lai Yên phát đau, âm thanh yếu ớt.
Tô Bội Tình khinh thường: “Tin được mới lạ.”
“Bị cậu ta chơi đùa mà con còn có thể vui vẻ chịu đựng như thế à? Có phải là nếu như mẹ không phát hiện ra thì con vẫn sẽ yêu đương vụng trộm với cậu ta như thế không?”
Tống Lai Yên để mặc cho bà ta tùy ý quở trách, trái tim cô đau đớn đến tê dại, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, không nhìn rõ gì cả.
Trong nháy mắt đó, cô cảm giác như mình muốn ngất đi.
Tô Bội Tình đau đớn hạ quyết tâm: “Mẹ phải ly hôn, dọn khỏi nơi này, như vậy mới có thể thực sự cắt đứt được.”
Ý thức của Tống Lai Yên đã bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm giác thiếu dưỡng khí không ngừng bao vây lấy cô. Cô không dám chắc có phải mẹ mình đang cười lạnh hay không, cô chỉ cảm thấy rất sợ hãi!
“Mạc Chỉ Lan muốn hủy hoại tất cả của mẹ, bởi vì bà ta cảm thấy mẹ không xứng có được những thứ đó, bà ta thà rằng cá chết lưới rách cũng không chịu cho mẹ!” Ánh mắt của Tô Bội Tình lạnh đến dọa người, hàm răng cũng phát ra những tiếng “Ken két!”, hừ lạnh: “Hừ, bà ta tưởng mẹ sẽ sợ sao? Tô Bội Tình này có thể dứt bỏ tất cả!”
“Ly hôn... Lập tức ly hôn...”
Bà ta đang nói thì lập tức trở nên vô cùng kích động. Tô Bội Tình nhanh chóng bước xuống giường, chạy xuống dưới lầu tìm Lý Ngạn Vỹ, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ly hôn.”
Tô Bội Tình đã chạy ra ngoài, nhưng Tống Lai Yên vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thân thể cô giống như một chiếc lá cây yếu ớt, run rẩy trong gió.
Giờ phút này, cô hoàn toàn không có cách nào mở miệng. Cô cố gắng hô hấp, nhưng càng hô hấp lại càng cảm thấy ngạt thở.
Đây là một loại cảm giác vô cùng đáng sợ.
Từ năm mười tuổi đến giờ, cô đã năm năm chưa từng cảm nhận lại cảm giác này. Thời gian trôi qua lâu đến mức cô ngu ngốc tưởng là mình đã tốt rồi, thế nhưng bây giờ cô lại phát tác một lần nữa, còn là bởi vì mẹ ép phát tác lần nữa- cô bị bệnh hen suyễn.
Tô Bội Tình mỗi khi nóng lên là sẽ như vậy, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, cũng không quan tâm đến khi bà ta chạy xuống dưới lầu thì trong phòng ngủ truyền đến những tiếng “phù phù” vô cùng nặng nề.
Tống Lai Yên ngã ra đất, thân thể co giật liên tục. Cô cố gắng duỗi cánh tay đang run rẩy của mình, cố gắng cầu cứu, vươn về phía bóng lưng của mẹ. Nhưng mà, trong tầm mắt cô dần dần chẳng còn một ai nữa.
Cô há to miệng, giống như một con cá sắp chết mà kịch liệt hấp thu dưỡng khí. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh tràn ngập những tiếng hít thở hổn hển, giống như người bị bóp cổ, chỉ có thể cố gắng hít lấy chút dưỡng khí.
Rõ ràng hô hấp là bản năng của con người, nhưng một khi bệnh hen suyễn phát tác thì không còn là bản năng nữa.
Mười giây, ba mươi giây, một phút đồng hồ... Đôi đồng tử xinh đẹp của cô dần dần mờ đi...