Đây là lần đầu tiên Tống Lai Yên sau khi tan học không ở cùng Mạc Nhiên.
Tô Bội Tình không ngồi chờ cô ở lầu một như mọi lần nữa, người ngồi hôm nay lf Lý Ngạn Vỹ.
“Chú Lý, mẹ cháu... bây giờ thế nào rồi?”
“Sáng chú đưa mẹ cháu tới bệnh viện rồi, bác sĩ nói bà ấy tâm tư mẫn cảm, dễ áp lực, phải học được cách buông lỏng chứ không được quá căng thẳng như thế nữa. Chiều nay bà ấy uống chút thuốc rồi ngủ được một giấc, vừa mới tỉnh dậy.”
Tống Lai Yên nắm chặt trọng điểm, lo lắng hỏi: “Uống thuốc?”
Lý Ngạn Vỹ lập tức trả lời: “Cháu yên tâm, chỉ là chút thuốc an thần để ngủ ngon thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Những lời này của ông ta chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, Tống Lai Yên biết chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy, chỉ là Lý Ngạn Vỹ cố gắng nói nhẹ đi mà thôi. Cô nghĩ đến tờ bệnh án mà Mạc Nhiên đưa cho cô nhìn buổi sáng, cô vẫn còn đang kẹp ở trong sách giấu vào trong ba lô.
Sau khi cha cô qua đời thì tính tình của mẹ cô trở nên vô cùng thấy thường, thường xuyên mất bình tĩnh. Có lúc đang yên đang lành lại tự nhiên nổi cáu, sau khi nổi cáu xong thì lại khóc ầm ĩ- quả thực rất dọa người. Tống Lai Yên những khi đó giống hệt như một con mèo con, vừa sợ hãi vừa lo lắng mẹ mình xảy ra chuyện. Cô thường xuyên lặng lẽ đẩy cửa phòng ra một chút rồi nhìn tình hình bên trong. Nếu như bên trong không xảy ra chuyện gì, hoặc là cô cảm thấy mẹ mình đã bình tĩnh trở lại thì mới dám đánh bạo đi vào bên trong.
Cho dù là đến bây giờ thì cô vẫn giữ thói quen cũ đó.
Tô Bội Tình nghe thấy có tiếng động cực nhỏ dùng ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cẩn thận nhìn vào bên trong.
Bà ta cố tình im lặng, giả vờ như không phát hiện ra. Bóng dáng nhỏ nhắn đáng thương thế mà cứ đứng ở chỗ đó tận năm phút đồng hồ, không dám tùy tiện tiến vào bên trong.
Lại thêm năm phút đồng hồ nữa trôi qua, Tống Lai Yên vẫn còn lặng lẽ đứng nhìn như thế. Tô Bội Tình nhíu mày, không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Muốn vào thì vào đi, chẳng lẽ mẹ còn ăn thịt con à?” Mặc dù giọng điệu của bà ta không được vui vẻ cho lắm, nhưng đã không còn đáng sợ như buổi sáng nay nữa.
“Mẹ...” Tống Lai Yên khẽ gọi một tiếng, lông mày cụp xuống, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
“Con đến đây làm gì? Còn muốn chọc giận mẹ nữa à?”
“Mẹ, sao con lại muốn chọc giận mẹ được?”
“Con như thế nào trong lòng con tự biết, chẳng lẽ còn muốn mẹ phải nói thẳng ra? Hừ, đúng là không sợ mất mặt, bây giờ con lớn rồi, gan cũng lớn.”
Tống Lai Yên nghe thấy câu này thì trái tim như rơi xuống đáy vực, cô níu chặt lấy góc áo của mình.
Cô đi tới bên cạnh giường của Tô Bội Tình: “Mẹ, con xin lỗi, con không nên làm mẹ giận.”
“Những dự cảm về chuyện xấu của mẹ vẫn luôn rất chuẩn, ví dụ như ngày mà cha con xảy ra chuyện, ví dụ như con bây giờ... Ngay từ đầu mẹ đã cảm thấy không thích hợp, chỉ là không ngờ... Khó lòng phòng bị.”
Tống Lai Yên nghe mẹ nói chuyện thì trái tim càng lúc càng thắt chặt lại.
Xem ra mẹ thực sự đã biết mối quan hệ mờ ám giữa cô và Mạc Nhiên.
Nếu như vậy thì, đêm hôm qua, người va vào chậu cây chính là mẹ cô...
Nghĩ đến chuyện này, Tống Lai Yên gần như không thở nổi, thật là đáng sợ.
Cô ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Mẹ, mẹ muốn con làm thế nào bây giờ?”
Tô Bội Tình cười khẩy: “Mẹ muốn con đoạn tuyệt với cậu ta, con có làm được không?”
Lời này vừa nói ra, Tống Lai Yên lập tức khổ sở khóc: “Không...”
“Con không thể thích cậu ta, có biết không?”
“Con biết...” Cô đáng thương trả lời, âm thanh nghẹn ngào.
“Cho dù cậu ta không phải là anh trai con thì con cũng không được phép thích cậu ta! Mẹ chán ghét nhà họ Mạc.” Ánh mắt Tô Bội Tình vô cùng lạnh lùng và quyết tuyệt.
Trong lòng Tống Lai Yên cảm thấy lạnh buốt, không suy nghĩ được gì nữa. Cô cũng không nói tiếng nào, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống.
Mạc Nhiên gần như trở thành một phần của trái tim cô, cô dứt bỏ làm sao được? Cô rất sợ cảm giác chỉ còn trơ trọi lại một mình.
“Có rất nhiều chuyện mẹ đã chịu đựng không nói, nhưng bây giờ cảm thấy cũng chẳng còn quan trọng nữa. Con từ nhỏ đã mồ côi cha, hoàn toàn là một đứa trẻ thiếu giáo dục, không có liêm sỉ như những cô gái khác, cũng không hiểu thế nào là tự tôn tự ái. Con phạm sai lầm là chuyện đã rồi, nhưng nhất định phải sửa lại, nếu không thì mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa...” Tống Lai Yên nghe xong thì trái tim như đóng băng lại, huyết dịch cũng không chảy nữa.