Tống Lai Yên không phải kẻ ngốc, có đôi khi trực giác của cô còn vô cùng nhạy bén: Mục đích của Mạc Nhiên là muốn cô rời khỏi người thân duy nhất của mình.
Cô siết chặt lấy tờ giấy, dùng sức đến mức cả người phát run: “Tất cả đều là... Tất cả đều là cái bẫy mà anh sắp xếp sao?”
Cô ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ và không thể nào tin được. Tống Lai Yên nhìn thẳng về phía hắn, muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn.
Mạc Nhiên hỏi lại: “Bẫy gì?” Hắn căn bản khinh thường mấy chuyện đùa bỡn tâm kế, tất cả mọi hành vi và quyết định của hắn đều là vì bản thân hắn muốn thế.
“Tại sao anh lại châm ngòi mối quan hệ giữa em và mẹ?” Câu hỏi này mang đấy tính chất khẳng định, giọng nói của Tống Lai Yên vô cùng sắc bén.
Mạc Nhiên nhếch môi, lạnh lùng đến đáng sợ: “Chẳng lẽ mối quan hệ giữa em và bà ta tốt lắm à? Cần gì phải dùng đến từ “Châm ngòi” này?”
Câu nói này của Mạc Nhiên chẳng khác nào ngầm thừa nhận. Tống Lai Yên mở to hai mắt, cả người phát run: “Sao anh phải làm thế...”
“Từ khi bắt đầu, Tô Bội Tình đã chưa từng tin tưởng em.” Thời khắc này, Mạc Nhiên giống như Tu la đến từ địa ngục, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, lời nói như những lưỡi dao đâm vào tim cô: “Bà ta làm ŧıểυ tam bốn năm năm, chẳng tin gì cả, chỉ tin tiền.” Nếu như không phải như vậy thì làm sao có thể dùng một căn biệt thự để bịt miệng bà ta?
“Tống Lai Yên, em căn bản không hiểu rõ bà ta.”
“Có hiểu hay không cũng không cần anh xen vào, anh chẳng qua chỉ là người ngoài!”
Mạc Nhiên lập tức trầm mặc, ánh mắt lộ ra vẻ âm trầm.
“Em hỏi anh, Mạc Nhiên.” Cô đã không gọi hắn là “Anh trai” nữa. “Có phải anh cố ý làʍ t̠ìиɦ với em trước mặt bà ấy không?” Khi hỏi ra câu này, giọng nói của cô khô khốc, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Sự im lặng bao trùm khắp không khí. Cô nhìn thẳng vào hắn, nhìn thấy gương mặt của hắn là cô biết mình đã nhận được đáp án.
Cô nghẹn ngào, cố khắc khống chế chính mình.
“Tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải anh biết em không thích như vậy sao?” Cô hét lên, lập tức mất khống chế.
“Chẳng lẽ anh phải nhìn bà ta cướp em đi à?” Hắn bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay cô: “Em có từng nghĩ tới cảm xúc của anh không? Em có biết anh phải nhẫn nhịn bao lâu rồi không?”
“Anh có thể nói với em, em luôn muốn anh nói với em cách giải quyết vấn đề! Anh như thế này là sao chứ? Anh muốn cho em bị tất cả mọi người xa lánh, từ nay về sau chỉ có thể ỷ lại vào anh à?”
Hắn ôm chặt cô vào lòng: “Anh có thể nuôi em cả đời.”
“Mạc Nhiên, anh sẽ khiến em phát điên...” Cô vô thức giãy dụa, nhưng hai tay hắn lại giống như gọng kìm, siết chặt lấy cô. Ngay tại lúc hai người giằng co nhau, tiếng chuông tan học đột ngột vang lên.
Tống Lai Yên thỏa hiệp, mệt mỏi nhìn hắn: “Thả em ra, những người khác sắp tới đây rồi.”
Mạc Nhiên trầm mặc một lát, cuối cùng cũng buông cô ra. Nhưng hắn lại nắm chặt lấy tay cô, cùng cô đi ra ngoài.
Cô theo Mạc Nhiên đi chưa được bao xa thì mấy nam sinh đối diện đi tới. Chung Hành đi phía trước, nhìn thấy cô và Mạc Nhiên dây dưa với nhau thì sắc mặt lập tức xụ xuống.