Rõ ràng hắn đã hiểu sai ý của cô. Cô chỉ sợ bố mẹ ngăn cản, chứ không sợ những lời đàm tiếu của người ngoài. Còn Mạc Nhiên thì đều không để ý tới cả hai chuyện đó.
“Em biết không? Mẹ em có bệnh.” Hắn đột nhiên nói với Tống Lai Yên một câu như vậy. Tống Lai Yên nhất thời không phản ứng lại kịp, chỉ nghĩ là hắn đang bất mãn.
“Em biết anh không thích mẹ em... Nhưng thực ra mẹ em cũng không phải...”
Cô còn chưa nói hết câu thì Mạc Nhiên đã lấy từ trong túi ra một tờ giấy. Tống Lai Yên lập tức ngừng nói, vươn tay nhận lấy.
Cô nhanh chóng mở tờ giấy ra, trên đó là một bản sao chép bệnh án, tên bên trên là “Tô Bội Tình.”
“Đây là của ba năm trước, bà ta và Lý Ngạn Vỹ đều không để ý.”
Tống Lai Yên siết chặt tờ giấy, nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao anh lấy được những thứ này?”
“Lúc đó mẹ anh và Lý Ngạn Vỹ vẫn còn chưa ly hôn, ông ta nói là có một người quen kiểm tra không được, muốn mẹ anh giúp đỡ.”
Lời nói của Mạc Nhiên rất bình tĩnh, nhưng Tống Lai Yên lại có thể cảm nhận được lời nói này châm chọc đến cỡ nào. Năm đó sao còn có thể xảy ra chuyện hoang đường như thế này, Lý Ngạn Vỹ nhờ chính thất giải quyết khó khăn cho ŧıểυ tam. Sau khi Mạc Chỉ Lan biết chuyện thì không biết sẽ tức giận như thế nào.
Tống Lai Yên nhíu mày, tiếp tục cúi đầu nhìn chẩn đoán bệnh tình trên giấy: Rối loạn tâm lý say khi bị thương, người bệnh dễ cáu kỉnh, cảm xúc không ổn định.
Cô thấp giọng: “Anh, anh cho em xem cái này là có ý gì?”
“Em không muốn rời khỏi bà ta sao?’ Mạc Nhiên cảm thấy câu nói này của mình chẳng có vấn đề gì cả, nhưng Tống Lai Yên nghe xong lại khiếp sợ trợn tròn hai mắt. Sau đó, cô lập tức lắc đầu, giống như lời anh nói vô cùng vô lý.
“Bà ấy là mẹ em!”
“Anh biết.” Mạc Nhiên cũng không khó chịu, nhưng dáng vẻ chậm rãi của hắn trong mắt người ngoài chẳng khác nào biểu cảm của sự máu lạnh: “Nhưng em và bà ta dù sao cũng là hai cá thể khác biệt.”
“Em không cần biết bà ấy có vấn đề gì về tinh thần, bà ấy là người nuôi em từ nhỏ đến lớn! Nếu như không có bà ấy thì bây giờ có lẽ em đã ở cô nhi viện rồi... Cho dù bà ấy có như thế nào thì em cũng sẽ không để mặc bà ấy không quan tâm.”
“Nhưng em có từng nghĩ tới một chuyện, đó là nếu như không có em bên cạnh thì bà ta đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần từ lâu rồi! Từng ấy năm qua, em là người an ủi bà ta, nhưng bà ta lại phát tiết bao nhiêu cảm xúc lên người em! Đây chính là giá trị của em đối với bà ta!”
Tống Lai Yên đầu tiên là kinh ngạc nhìn hắn, sau đó hốc mắt liền đỏ lên: “Tại sao anh lại nói cứ như bà ấy đang lợi dụng em vậy? Rõ ràng là không phải như thế.”
“Bà ta không đáng trân quý như em tưởng tượng đâu!”
Tống Lai Yên lắc đầu, giống như sợ hãi hắn mà lùi về sau một bước: “Mạc Nhiên, anh thật đáng sợ, không có chút tính người nào...”
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Thứ vô dụng đó có cũng để làm gì đâu?’
Hoàn cảnh lớn lên của Mạc Nhiên và cô hoàn toàn khác nhau, hắn là thiếu gia con nhà giàu thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. Cha mẹ hắn từ lâu đã mặc kệ hắn, mà hắn cũng vậy. Thậm chí, từ trước đến nay, nɠɵạı trừ Tống Lai Yên thì hắn đều không thân mật như thế này vời người nào khác.
Nói trắng ra là cô và hắn không phải là người của một thế giới.
Tống Lai Yên chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên tờ bệnh án kia.
Tối hôm qua, rõ ràng cả cha mẹ đều ở nhà, hai người hẳn là nên chú ý cẩn thận mới đúng. Nhưng hắn lại muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, còn làm ở ngay trong phòng tắm.
Chậu cây bị đổ chắc chắn là do có người va phải, nhưng hắn lại nói là do Mao Cầu làm.
Sáng hôm nay mẹ cô xuất hiện trong trạng thái vô cùng chán nản, còn cáu giận với cô, thậm chí lúc nói chuyện với cha dượng cô thì còn mắng cô là “Con tiện nhân.”
Tiếp theo, Mạc Nhiên lại đưa cho cô tờ bệnh án này, nói mẹ cô có bệnh tâm lý, còn bảo cô rời khỏi mẹ mình.