Tô Bội Tình nhận được tin nhắn từ mấy số điện thoại xa lạ.
“Nói cho Lý Ngạn Vỹ biết thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, anh ta chẳng làm được gì cả, chỉ có thể khiến cho mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng. Nếu như cô không nói gì, giả vờ như không biết thì sau này ngôi biệt thự này sẽ thuộc về cô.”
Tin nhắn ngắn gọn, điều kiện rõ ràng, giọng điệu nghiêm chỉnh, Tô Bội Tình căn bản không phân biệt được người gửi tới là Mạc Nhiên hay là người phụ nữ kia.
“Đây không phải là đổi con gái lấy nhà, chỉ là ai cũng có được thứ mình cần mà thôi. Tôi biết cô rất sốc vì chuyện này, nhưng cô có nghĩ tới khi biết cô làm ŧıểυ tam, con gái của cô cũng sốc y như vậy không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, cả người Tô Bội Tình đều run lên. Bà ta lập tức nhận ra đây là Mạc Chỉ Lan đang thị uy.
“Cô ấy ở trong lòng tôi là vô giá, hiện tại, sau này, cô ấy đều là của tôi. Bà tốt nhất là học cách tiếp nhận từ bây giờ đi.”
“Cô ấy” là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Cho nên tin nhắn này là do Mạc Nhiên gửi tới.
Tô Bội Tình hận người nhà họ Mạc từ tận sâu trong đáy lòng, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn tin nhắn.
Đêm hôm đó, Lý Ngạn Vỹ bị tiếng đập phá đồ đạc làm giật mình tỉnh lại. Không nhìn thấy vợ ở bên cạnh, ông ta chạy ra ngoài xem xét, chỉ thấy chiếc điện thoại vỡ tan nát trong phòng khách.
“Em làm sao thế... Có chuyện gì vậy?” Lý Ngạn Vỹ không hiểu chuyện gì.
Ông ta do dự một chút, xác nhận Tô Bội Tình không có tính công kích thì mới ôm chầm lấy bà ta an ủi. Tô Bội Tình đột nhiên khóc nức nở, Lý Ngạn Vỹ bị dọa sợ chết khiếp: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Báo ứng... Nhất định là báo ứng...” Bà ta giống như bị trúng tà, thì thầm.
Ngày hôm sau, khi Tống Lai Yên chuẩn bị đi học thì phát hiện ra trạng thái của mẹ mình rất tệ.
Cô cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống: “Mẹ, mẹ bị ốm à? Có cần tới bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Tô Bội Tình không nói gì, ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn về phía nào. Tống Lai Yên lo lắng nhìn về phía cha dượng: “Chú Lý, mẹ cháu làm sao thế? Tại sao tinh thần của bà ấy lại kém như vậy?”
“Tối qua mẹ cháu thức trắng đêm không ngủ, sắc mặt bây giờ chẳng khác nào ma.”
Trái tim Tống Lai Yên giật thót lên, vội vàng hỏi: “Tại sao lại không ngủ ạ?” Lúc này cô vẫn không liên kết gì chuyện này với chuyện chậu cây bị vỡ tối hôm qua.
“Chú có hỏi nhưng mẹ cháu không nói, sáng nay còn khóc nữa. Chú khuyên suốt cả một đêm mà cũng không ăn thua, haizz, thực sự là không có cách nào...”
Tống Lai Yên nghe cha dượng nói như vậy thì chạy tới bên cạnh Tô Bội Tình, hai tay đẩy đầu gối bà ta: “Mẹ, mẹ nói một câu đi...Mẹ như thế này khiến con lo lắng lắm.”
“Mẹ cháu không sao đâu, cháu cứ yên tâm.” Lý Ngạn Vỹ đi tới, vỗ vai cô: “Lai Yên, cháu mau đi học đi, chú ở nhà chăm sóc mẹ cháu. Chờ lát nữa chú sẽ đưa mẹ cháu đến bệnh viện.”
Tống Lai Yên vẫn không chịu đi: “Mẹ, con là Lai Yên, là con gái của mẹ đây.”
Phát hiện ra con gái cho mình là bị điên rồi, Tô Bội Tình đột ngột lên tiếng: “Con làm cái gì đấy? Chẳng lẽ con nghĩ mẹ bị tâm thần à?”
Giọng nói của bà ta mang theo vẻ đối chọi gay gắt, Tống Lai Yên nghe thế thì giật nảy mình, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Mẹ, con không có ác ý...” Cô cúi thấp đầu, giọng nói mang theo đầy ấm ức: “Con xin lỗi...”
“Có phải là con ước gì mẹ điên thật không?” Bà ta lên tiếng, giọng điệu cay độc: “Tốt nhất là chết đi giống như cha con, như vậy thì sẽ không ai quản con nữa rồi.”
Tống Lai Yên kinh ngạc nhìn mẹ mình.
Lý Ngạn Vỹ không nhịn nổi nữa, nhanh chóng đưa Tống Lai Yên cho tài xế đưa cô đi học, sau đó quay đầu nói với Tô Bội Tình: “Con bé có phải do em sinh ra không thế? Sao em suốt ngày hung dữ với nó vậy? Câu nói vừa rồi của con bé cũng có gì quá đáng đâu, sao em lại phải nói ra những câu đó?”
Tống Lai Yên bị tài xế lôi ra ngoài, không nghe rõ những lời hai người trong nhà đang nói nữa. Nhưng cô lại nghe được một từ kia, một từ khiến cho đáy lòng cô lạnh buốt.
“Con tiện nhân...”