Hành lang tối tăm, nguồn sáng duy nhất chính là cánh cửa kính mờ kia.
Hình ảnh anh em vụng trộm ăn trái cấm, hai thân thể trẻ trung gần như lồng vào nhau, những đường nét mơ hồ không ngừng lắc lư trên tấm kính mờ. Không cần nhìn thấy rõ nét, chỉ như thế thôi cũng đủ làm bà ta phát điên lên rồi.
Tô Bội Tình cảm thấy có một mùi tanh nồng đậm xông lên cổ họng. Bà ta cắn chặt răng nuốt trở lại,hai tay siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh.
“Anh... Đừng... Đừng bóp nơi đó...” Tống Lai Yên giống như bị du͙© vọиɠ chi phối, thân thể của cô sớm đã tê dịa, giờ phút này lại bị Mạc Nhiên xoa nắn âm đế, kɧoáı ©ảʍ giống như thủy triều ập đến, đánh mạnh lên thân thể cô. Cô không ngừng vặn vẹo thân thể, không nhịn được mà phát ra những tiếng thở hổn hển: “Ưm... Trướng quá...”
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Mạc Nhiên, cô bị du͙© vọиɠ bao trùm cho nên cũng không thấy rõ chuyện gì. Mạc Nhiên giống như hơi lơ đãng nghiêng đầu, liếc nhìn về phía cửa.
Đột nhiên,hắn dùng hai tay nâng mông cô lên, để cho nửa người của cô lơ lửng trên không.
Hắn hơi rút dươиɠ ѵậŧ ra một chút, sau đó nặng nề đâm vào bên trong.
Tiếng nước ọc ọc và nhớp nháp vang lên, ŧıểυ huyệt non mềm bị xâm chiếm đến tận nơi sâu nhất.
“A... A... Ưm...”
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết Tô Bội Tình cũng không tin được tiếng rêи ɾỉ quyến rũ kia lại là của một thiếu nữ mười lăm tuổi, mà thiếu nữ đó còn là con gái ruột của bà ta!
Nỗi bi thương và đau đớn ập tới, giống như đã thay thế hết mọi sự phẫn nộ của bà ta.
Bà ta cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể cũng không đứng vững được nữa, hai tay bám chặt vào tường mới không ngất đi.
“Phù...” Bà ta thở hổn hển, cảm thấy mọi giác quan đều tê liệt, nhưng những tiếng rêи ɾỉ kia vẫn truyền vào trong tai bà ta, giống như muốn giết chết bà ta, khoét từng dao lên trái tim bà ta.
Tô Bội Tình gần như hốt hoảng chạy khỏi nơi này, không cẩn thận va phải một chậu cây.
“Rầm” một tiếng vang lên, khiến cho Tống Lai Yên sợ hãi tới cực điểm, kɧoáı ©ảʍ sắp đạt tới cao trào cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hoảng sợ, mở to hai mắt.
Mạc Nhiên vẫn rất bình tĩnh, chậm chạp rút ra khỏi cơ thể cô.
“Anh ra ngoài xem thế nào.”
Hắn tháo bao cao su ra, lau sạch dươиɠ ѵậŧ rồi mặc quần áo vào.
Tống Lai Yên run lẩy bẩy, bịt chặt lấy miệng mình.
Tiếng động vừa rồi rất lớn, rõ ràng là có người tới, đồng thời đụng phải cái gì đó.
Chẳng lẽ... Bị phát hiện rồi sao?
Thật đáng sợ.
Nhưng một lát sau Mạc Nhiên đã trở về, hắn vươn tay ôm cô vào lòng.
“Đừng sợ, là chó va phải chậu cây.”
Cô vẫn không tin lắm, run rẩy nói: “Thật... Thật sao? Không phải có người lên chứ?”
“Giờ này thì làm gì còn ai lên đây nữa? Là Mao Cầu tỉnh ngủ lại bắt đầu nghịch ngợm.”
Mạc Nhiên trả lời chắc nịch, nhưng Tống Lai Yên vẫn còn rất căng thẳng.
Hắn ôm cô ra ngoài.
“Em nhìn đi.” Giọng nói của Mạc Nhiên vẫn bình ổn như trước, nhưng lại ẩn chứa một loại cảm giác vi diệu, mang theo một tia vui vẻ mà Tống Lai Yên không phát hiện ra.
Bên ngoài hành lang có một chậu cây vỡ tan, Mao Cầu đang lăn tới lăn lui trong đống đổ vỡ, những sợi lông trắng như tuyết dính đầy bùn đất.