“Yên Yên, em kẹp chặt quá...”
Giọng nói trầm khàn của Mạc Nhiên vang lên trong đêm tối. Hắn ghé sát vào vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
Tống Lai Yên bị hắn vuốt ve, kɧoáı ©ảʍ không ngừng tuôn trào. Thân thể cô nóng rần rần, không nhịn được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ.
Cô ở trong ngực hắn luôn luôn chỉ có thể cởi giáp đầu hàng, ngay cả từ chối cũng không thể nào nói ra được.
Trực giác nói cho cô biết đêm nay không ổn, đáng lẽ hai người nên ngoan ngoãn, đừng làm loạn, thế nhưng đến cuối cùng cô vẫn trầm luân trong tay hắn.
tìиɧ ɖu͙© thực sự khiến con người ta nghiện ngập. Cô là một cô gái ngoan ngoãn, thế mà bây giờ lại có thể không quan tâm đến chuyện có thể bị phát hiện mà vụng trộm với anh trai trong phòng tắm.
“Dạng chân ra một chút, để nó lộ ra.” Hắn tách bắp đùi của cô ra, khẽ cắn lên vành tai cô: “Anh muốn nhìn.”
“Anh, nơi đó ngứa quá... Ưm...” Tống Lai Yên phát ra những âm thanh mê người, nức nở nghẹn ngào.
Hắn vuốt ve hạ thể của cô, dùng đầu ngón tay vạch ŧıểυ huyệt của cô ra. Dâm dịch từ bên trong nhanh chóng chảy ra ngoài, thấm ướt lòng bàn tay của hắn. Mới chỉ như vậy mà hắn đã cứng rắn và đau đớn rồi.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa xuống bên dưới, bắt cô phải vuốt ve thứ to lớn đang sưng tấy lên của mình.
“Bao lâu nữa mới xong đây anh? Em sợ lắm...” Đôi mắt của cô to tròn và ướt át, không biết là hơi nước trong phòng tắm hay là vì cô sợ hãi nên không cầm được nước mắt.
Mạc Nhiên vừa hôn cô, vừa cởi áo lót của cô ra.
Thiếu nữ đang trong thời kỳ phát dục, bầu ngực mềm mại tràn ngập vẻ thanh xuân. Mỗi lần hắn dùng sức bóp mạnh lấy nó thì đều cảm giác bụng dưới nóng rực lên.
Tống Lai Yên mặt đỏ tới tận mang tai, không dám nhìn hắn, nhưng lại không tự chủ được mà ưỡn người lên cao hơn, để hai bầu ngực của mình sát tới gần hắn hơn.
Hai người mặt đối mặt, hôn lên môi nhau, quấn dính lấy nhau, dùng tay an ủi cho nhau.
Cửa phòng tắm làm bằng kính mờ, không nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong, nhưng có thể thấy được hai bóng dáng mơ hồ một cao một thấp đang dán sát vào nhau. Hai bóng dáng dán sát vào nhau, giống như hòa thành một thể.
Cô nắm lấy bả vai Mạc Nhiên, bị anh đẩy lên, thân thể không ngừng lắc lư.
Cô hoàn toàn rơi vào trong tay hắn, nửa thân trên bị hắn tùy tiện khống chế.
Mạc Nhiên tiến vào trong người cô, lực rất mạnh, đâm rất sâu.
Tiếng thở dốc nặng nề của hắn giống như đang đè nén và chịu đựng, nhưng đồng thời cũng giống như được giải phóng. Cô không biết loại cường độ làʍ t̠ìиɦ này đối với Mac Nhiên mà hói là hoàn toàn không đủ, cô cũng không biết Tô Bội Tình suốt đêm không ngủ, giờ phút này đang im lặng đi lên trên lầu.
Chuyện mà Tống Lai Yên sợ hãi nhất đang xảy ra.
Đối với Mạc Nhiên mà nói, tất nhiên sẽ không có chuyện hắn bất cẩn mà để lại dấu vết. Mẩu tàn thuốc kia là do hắn cố tình để lại.
Đúng vậy, mục đích của Mạc Nhiên chính là để Tô Bội Tình nhìn thấy.
Trong người Mạc Nhiên thực chất vô cùng cực đoan, nếu cứ tiếp tục nhẫn nại thì chẳng thà thống khoái đối mặt, để xem ai tàn nhẫn hơn ai.
Sau khi rời khỏi phòng của Tống Lai Yên, Tô Bội Tình đầu tiên là phẫn nộ vô cùng, nhưng nghĩ đến chuyện lần trước xúc động tạo thành tổn thương cho con gái thì bà ta cố gắng khắc chế. Sau đó, bà ta đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng. Có lẽ Tống Lai Yên là một cô gái hư hỏng, dám âm thầm giấu cha giấu mẹ mà học hút thuốc? Có lẽ là Lý Ngạn Vỹ đi lên, hút thuốc xong thì lười ném vào thùng rác nên đã vứt ngay trên đường... Có lẽ... Có lẽ... Bà ta sắp phát điên lên rồi!
Mạc Nhiên! Chắc chắn là Mạc Nhiên! Trong đầu bà ta xuất hiện một âm thanh như vậy. Nhưng mà loại khả năng này thực sự vô cùng đáng sợ, trong giây phút chuẩn bị vạch trần sự thật này, Tô Bội Tình ngược lại lại bắt đầu cảm thấy khiếp đảm.
Nếu như con gái bảo bối của bà ta thực sự bị Mạc Nhiên làm bẩn, vậy thì bà ta thề sẽ không đội trời chung với nhà họ Mạc!
Khi sự phẫn nộ và kinh hoàng đạt đến một trình độ nhất định thì mặc dù chưa nhìn thấy tận mắt thì bà ta đã tức đến mức thân thể phát run.
Đèn trên lầu ba đã tắt, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Bà ta đi vào bên trong, Mao Cầu ngủ ở trong góc, không biết trời đất gì, cửa phòng ngủ đóng chặt, cũng không có bất cứ dị dạng nào.
Bà ta nắm chặt lấy chốt cửa, cảm thấy cả người đều run rẩy.
“Két” môt tiếng, cửa bị mở ra. Ánh trăng chiếu vào căn phòng, chăn đệm hơi phồng, chắc là Tống Lai Yên đang ngoan ngoãn nằm bên trong.
Vào giây phút đó, Tô Bội Tình gần như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, bà ta chợt nghe thấy một trận rêи ɾỉ yếu ớt, trong đêm khuya vắng lặng nghe càng rõ ràng hơn.
“A... A... Trướng quá.”
Giây phút nhẹ nhõm lập tức biến mất. Tô Bội Tình cảm thấy như mình rơi vào trong hầm băng, một cảm giác ớn lạnh khủng khiếp từ chân dội thẳng lên đầu.
Bà ta cố gắng đi từng bước về phía phòng tắm, âm thanh rêи ɾỉ như mèo kêu càng lúc càng rõ ràng hơn.