“Mẹ em muốn gả em cho nhà họ Chung?” Hắn nói, ngón tay run lên một chút.
Cô biết Mạc Nhiên tâm tư cẩn thận hơn những nam sinh bình thường, nhưng không ngờ hắn lại linh mẫn đến mức này.
Cô mím chặt môi, không biết phải trả lời như thế nào.
“Không, không phải, em không đồng ý...”
“Vậy em có thể không tới đó nữa được không?”
Không biết Tống Lai Yên có nghe thấy không, nhưng khi Mạc Nhiên nói ra câu nói này, trong giọng nói còn mang theo chút thỉnh cầu.
Cô giật lấy điều thuốc trong tay hắn, dập tắt, sau đó lấy giấy vệ sinh bọc lại, rồi ném vào trong bồn cầu, giật nước.
Bây giờ cô rất cẩn thận, không dám lưu lại bất cứ dấu vết nào.
“Anh mau đi đi, mẹ em sắp lên đây rồi.” Hai người còn chưa nói được vài câu, nhưng cô cũng đành phải bảo hắn đi.
Hắn khẽ vén những lọn tóc của cô ra sau tai, cô cảm nhận thấy lòng bàn tay hắn lạnh buốt thì không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Đi ngủ sớm một chút, chờ muộn hãy tắm.”
Cô đương nhiên biết lời hắn nói có hàm ý gì, có nên trong lòng vô cùng thấp thỏm. Tống Lai Yên dùng sức giật lấy góc áo hắn: “Anh, đêm nay hay là thôi đi... Em... Không muốn...”
Cô còn chưa nói hết câu thì hắn đã cúi người xuống hôn cô.
Mùi khói thuốc rất nặng, sự cay đắng từ môi lưỡi của hắn truyền tới trong miệng cô.
Cô nhìn thấy ánh sáng tản ra trong đôi mắt của hắn, không ngừng tràn ngập du͙© vọиɠ.
Hô hấp giao hòa, trái tim cô đập rộn ràng!
Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ nhanh chóng bị khóa lại.
Tô Bội Tình theo thường lệ tới phòng con gái giám sát một chút. Tống Lai Yên biết thói quen đó của mẹ mình nên đã lau sạch tàn thuốc và khử mùi trong phòng từ trước rồi. Tô Bội Tình quan sát trong phòng một lúc, không thấy có gì khác thường thì cũng không ở lại đây lâu.
“Đi ngủ sớm một chút.” Tô Bội Tình cười, còn chủ động tắt đèn ngủ cho cô: “Chúc con ngủ ngon.”
Bà ta mang theo tâm trạng vui thích mà rời khỏi phòng con gái, thầm nghĩ nhà họ Chung với nhà mình đúng là môn đăng hộ đối, vô cùng xứng đôi. Bà ta vừa mới trở tay đóng cửa lại thì dưới cánh cửa lập tức xuất hiện một thứ.
Một thứ màu vàng nhạt, còn có một đoạn màu trắng, đó là tàn thuốc.
Hô hấp của Tô Bội Tình gần như đông cứng lại, ý cười trên mặt cũng lập tức tan biến. Bà ta cúi người, nhặt mẩu tàn thuốc kia lên.
Tống Lai Yên nằm trên giường, thấy bên ngoài vẫn còn có luồng sáng chói mắt chiếu vào thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ đóng cửa lại giúp con với.”
Tô Bội Tình lặng lẽ đóng cửa lại, vẻ mặt nhẫn nại đến cực hạn, bàn tay siết chặt lấy mẩu tàn thuốc kia.
11h30.
Lúc này, biệt thự đã không còn phòng nào sáng đèn nữa, mọi người đều chìm vào trong giấc ngủ.
Tống Lai Yên vén chăn lên, nhẹ nhàng vặn mở đèn ở đầu giường. Một lát sau, cô đi chân đất ra ngoài.
Không bao lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách.