Tình Cảm Bùng Cháy

Chương 27.1: Tham vui (2)

Trước Sau

break

Tống Lai Yên không còn thân mật như kiểu trước đây nữa.

Mạc Nhiên đợi uổng công mấy đêm, một mình ở trong căn phòng trống rỗng, chờ đến tận khuya chỉ vì được gặp gặp cô.

Tống Lai Yên cảm thấy rất có lỗi, bảo anh đi ngủ trước đi, không cần chờ, hoặc là trở về nhà bên kia cũng được. Không ngờ Mạc Nhiên nghe xong những lời này thì cả người lạnh xuống.

Tối nay cô và cha mẹ đến nhà Chung Hành, thế nên cô chỉ có thể trốn vào trong nhà vệ sinh để gọi điện thoại cho Mạc Nhiên.

Điện thoại được kết nối, nhưng đối phương không nói câu nào.

Cô nhanh chóng lên tiếng gọi hắn: “Anh trai”, âm thanh mềm nhũn: “Có lẽ hôm nay muộn lắm em mới về được, anh đừng chờ em được không?”

Nói xong câu này, cô cũng không biết nên nói cái gì nữa. Dỗ dành hắn? Mạc Nhiêm không cần.

Sự im lặng khiến người ta lo lắng, cô không cần nghĩ cũng biết bây giờ tâm tình của hắn không tốt chút nào.

Cuối cùng Mạc Nhiên cũng lên tiếng: “Tống Lai Yên, lập tức về nhà, không cần chờ.”

Hắn gọi thẳng tên cô.

“Không được.” Cô do dự trả lời: “Cha mẹ sẽ phát hiện!”

“Em đang sợ cái gì?” Hắn nhíu chặt lông mày, giống như đang khống chế một loại cảm xúc nào đó.

“Em không giống anh, anh có thể không cần phải đối mặt với cha mẹ, bởi vì suy cho cùng thì anh là người nhà họ Mạc, nhưng em thì cần.”

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, cô vội vàng mở vòi hoa sen lên, bên trong vang lên tiếng nước chảy.

Cửa bị gõ mấy cái.

Cô nắm chặt điện thoại, nói với người bên ngoài: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.”

“Yên Yên, Mao Cầu nhà cậu chạy tới đây.”

Là giọng nói của Chung Hành.

“Nó chạy tán loạn khắp nơi, tôi bắt nó lại cho cậu nhé?”

“À... Được!” Cô lập tức đứng dậy, đến khi nhìn lại điện thoại thì đã phát hiện đối phương cúp máy từ bao giờ rồi.

Cô mở cửa ra, đi ra ngoài nhận lại con chó con không chịu an phận. Mao Cầu giãy dụa muốn đi chơi, điện thoại của cô rơi xuống đất.

Chung Hành nhặt lên giúp cô, đang định trả lại thì mãn hình điện thoại của Tống Lai Yên bỗng sáng lên.

Cô để chế độ im lặng, cậu ta nhìn thấy thông tin người gọi đến: “Anh trai.”

“Mao Mao mấy ngày nay không ngoan chút nào, chẳng lẽ là động dục sớm sao?” Tống Lai Yên giữ lấy hai chân trước của con chó, đặt tay lên bụng nó, cẩn thận kiểm tra một chút.

Chung Hành định trả lại điện thoại cho cô, nhưng cô đã quay người lại, cái tên người gọi đến kia khiến cậu ta không thoải mái chút nào.

Cậu ta dứt khoát đặt điện thoại sang một bên, để cho màn hình tiếp tục nhấp nháy.

Chung Hành chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô: “Có phải là nó đói bụng không? Tôi có bánh dinh dưỡng đấy, cho nó ăn một ít không sao đâu.”

“Có gậy mài răng hoặc là bánh quy bình thường không?”

Cậu ta nghĩ ngợi một chút: “Không có, chúng ta ra ngoài mua nhé.”

Tống Lai Yên gật đầu, cũng Chung Hành đi ra ngoài. Đến khi trở về, Tống Lai Yên căn bản quên luôn chuyện điện thoại.

Mạc Nhiên bị cô ngó lơ cả đêm.

Tống Lai Yên chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận của hắn, cũng không biết hắn tức giận đáng sợ như thế nào.

Mạc Nhiên luôn luôn cưng nhiều cô, cho dù du͙© vọиɠ khó cưỡng nhưng vẫn nhớ tới cảm xúc của cô. Hắn làm sao có thể đem lại cảm xúc tiêu cực cho cô chứ?

Đến tận khuya Tống Lai Yên mới trở về, trong tay còn ôm theo Mao Cầu đã chơi đến musce mệt lả.

Cô thấy cửa phòng ngủ của mình đang mở thì khẽ giật mình, thấp giọng gọi một tiếng: “Anh trai?”

Mãi đến tận khi đi vào bên trong thì cô mới xác định được người ngồi trên giường chính là Mạc Nhiên.

Cô mở đèn lên, nhìn thấy tay hắn đang kẹp điếu thuốc.

Tâm trạng của hắn rõ ràng là không tốt chút nào, nhưng cũng không hề biểu hiện ra ngoài. Hắn lên tiếng, âm thanh vẫn trầm ổn như cũ, không nghe ra bất cứ bất mãn nào.

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương