Mạc Nhiên vào siêu thị mua bao cao su, Tống Lai Yên xấu hổ không dám vào cùng, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn những ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu lên người mình.
Cách đó không xa, tiếng chuông gió vang lên. Mạc Nhiên đẩy cửa đi ra ngoài, đứng dưới nắng nhìn cô.
Cô cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Một lát sau, cô khẽ cười, chắc là nhìn thấy trong mơ.
“Sao anh lại mua ở đây làm gì? Về cửa hàng gần nhà mua chẳng phải tiện hơn sao?”
Cô nói rất đúng, hắn vừa rồi đúng là ma xui quỷ khiến.
Mạc Nhiên cúi đầu nhìn một chút: “Giữ lại, biết đâu sau này dùng.”
Cô nghe xong thì đỏ bừng mặt mũi: “Anh dám làm loạn trong trường à?’
Sau đó, hai người bình tĩnh tách nhau ra, Tống Lai Yên vừa chờ mong vừa thấp thỏm.
Kết quả là lần chờ mong này lại xảy ra vấn đề.
Tất cả cũng vì cô không kịp chờ đợi, lớp Mạc Nhiên còn chưa tan học thì cô đã theo Phương Tiêu Tiêu đi đến chỗ hội học sinh.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp gõ cửa phòng nghỉ thì bên trong lại vang lên một giọng nữ quen thuộc. Tống Lai Yên đành phải dừng lại.
Chính là nữ sinh xinh đẹp hôm đó.
Tống Lai Yên nhớ rất rõ, cô gái này tên là Cách Hạ.
“Mạc Nhiên, cậu thật sự thích cô em gái kia của mình à? Sao sớm như vậy đã chuẩn bị lo lắng cho tương lai của cô ấy rồi?”
“Nhà họ Lý cầu xin tôi.” Đây là Mạc Nhiên trả lời.
Cách Hạ cười: “Cậu trở nên tốt bụng như vậy từ bao giờ thế? Người khác cầu xin là cậu làm luôn? Chẳng phải cậu không có tình cảm gì với nhà họ Lý sao?”
“Hỏi mấy chuyện này làm gì? Mẹ tôi bảo cậu đến điều tra tôi à?”
Mạc Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Cách Hạ không e ngại chút nào: “Cậu nhạy cảm quá rồi đấy, tôi chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà.”
Mạc Nhiên trầm mặt một hồi: “Tôi cũng không thích cô ấy, cậu đừng có mà đi điều tra người ta.”
Hắn nói không thích.
Não bộ của Tống Lai Yên “Ong” lên một tiếng, cô tự nói với chính mình, chữ “không” kia là mình nghe nhầm.
Nhưng Mạc Nhiên là ai chứ? Hắn lại thong dong thêm vào một câu.
“Tôi làm sao có thể thích cô ấy được cơ chứ?” Từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Tống Lai Yên muốn tự lừa dối bản thân rằng mình nghe nhầm, nhưng hai chân cô đã không đứng vững được nữa rồi.
“Úc Sâm nói với tôi, lần trước cậu đuổi tôi đi là bởi vì bên trong có một cô gái. Tôi đang nghĩ có phải cô gái đó chủ động đến tìm cậu hay không?”
Cách Hạ còn chưa nói hết lời thì bên ngoài đã vang lên một tiếng “Rầm”, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Cô ta quay đầu lại, vừa hỏi “Ai vậy?” vừa đi ra mở cửa.
Nhưng mà bên ngoài không có ai, dưới mặt đất chỉ có một ly trà sữa đổ tung tóe.
Sau khi từ trong hội học sinh chạy ra ngoài, Tống Lai Yên hoàn toàn thất thần. Ngay từ lúc Mạc Nhiên nói “không” thì cô đã không suy nghĩ được gì nữa, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những gì mình nghe được.
Trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, giống như có gì đó đâm sâu vào trong trái tim cô, khiến cô khó chịu đến mức không thể nào thở nổi.
Trong lúc vô thức, cô lại đi tới lớp của Mạc Nhiên.
Đến khi nhận ra, Tống Lai Yên hoảng hốt chạy xuống, vừa chạy vừa khóc, cho dù có người nhìn thấy thì cô cũng không quan tâm.
Chính Mạc Nhiên là người cứu vớt cô, nhưng bây giờ, cũng chính hắn là người đẩy cô xuống vực sâu.
Đến tám giờ, Mạc Nhiên nhận được một tin nhắn.
“Em chán ghét cảm giác này, không muốn nữa.”
Đây là tin nhắn do Tống Lai Yên gửi tới, lần đầu tiên cô nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như thế này.
Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang, cô vẫn luôn đợi hắn ở đó, nhưng lúc này cửa sổ lại không có người nào.
Tống Lai Yên khóc cả đêm.
Ngày hôm sau, Mạc Nhiên tới tìm cô. Cô giữ khoảng cách với hắn: “Đừng ở trường học tìm em nữa, anh không cảm thấy như thế này rất ghê tởm à?”
Cô dùng hai chữ ghê tởm.
Hắn chắc chắn mình không nghe nhầm.
“Không có quan hệ máu mủ thì có thể làm loạn à? Anh nghĩ em gái là cái gì? Công cụ tìиɧ ɖu͙©?”
Hắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hơi lạnh: “Tống Lai Yên, trò đùa này không buồn cười chút nào.”
“Em không đùa với anh, em đã nói rồi, em chán ghét loại cảm giác này!”
Hắn không nói gì, ánh mắt vẫn dừng ở trên người cô, muốn phân biệt lời cô nói là thật hay giả.
Cô xòe lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc bật lửa.
“Kết thúc đi, chiếc bật lửa này trả lại cho anh, em không muốn nhìn thấy những thứ buồn nôn như thế này nữa.”