“Có thể.” Hơi thở của hắn tràn đầy du͙© vọиɠ, không có chút lo lắng nào.
“Anh... Không sợ à?” Cô còn chưa nói xong thì đã vô thức rên lên một tiếng.
Bàn tay của Mạc Nhiên đang vuốt ve nơi tư mật của cô, Tống Lai Yên rùng mình, ŧıểυ huyệt không nhịn được mà tiết ra mật dịch.
Hắn tách miệng thịt của cô ra, đẩy ngón tay vào trong.
...
Trong phòng học của lớp 6 Cao nhất.
Phương Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại nhìn chỗ trống ở bên cạnh.
Cô vò một tờ giấy, ném về phía Chung Hành, Chung Hành bị ném trúng đầu, lập tức ngẩng đầu lên.
“Sao lại là cậu? Tôi có thù oán gì với cậu hả Phương Tiêu Tiêu?”
Phương Tiêu Tiêu cũng trợn mắt lên: “Này, cậu đưa Yên Yên đi đâu rồi? Từ khi cậu gọi cô ấy đi là cô ấy lặn mất tăm, cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!”
“Xin người! Là giáo viên gọi cô ấy đi, tôi chỉ chuyển lời giúp mà thôi!” Nhưng mà nói xong cậu ta cũng cảm thấy không thích hợp: “Sao lâu thế rồi mà vẫn chưa trở lại?”
...
Tống Lai Yên cụp mắt xuống, nhìn Mạc Nhiên đang liếʍ láp bầu ngực của mình, chiếc lưỡi đỏ tươi của hắn thò ra thụt vào, vô cùng linh hoạt.
Trái tim cô đập thình thịch, lồng ngực phập phồng vô cùng rõ ràng, giống như chủ động dâng hiến bầu ngực cho hắn vậy.
Tống Lai Yên nhìn thấy hắn nhấc chân mình lên, gác lên eo hắn, chiếc qυầи ɭóŧ đáng xấu hổ của cô lúc này đã ướt nhẹp rồi.
Cô vội vàng nhắm chặt mắt lại.
“Có thể nào đừng cởi qυầи ɭóŧ được không?” Cô gái cách đây không lâu còn hùng hùng hổ hổ nói muốn làʍ t̠ìиɦ với anh trai, giờ phút này lại bắt đầu sợ hãi.
“Em cảm thấy thế nào gọi là làʍ t̠ìиɦ?” Hắn ép ham muốn cứng rắn của mình lên qυầи ɭóŧ của cô.
“Tiến vào bên trong em”, lời này là ai nói hả?” Hắn bắt đầu không nhanh không chậm mà chất vẫn cô, làm cho cô đỏ bừng mặt mũi.
Áo sơ mi của hắn cũng đã bị tuột ra khỏi quần từ lâu, cô run rẩy ôm lấy hắn, trực tiếp chạm được vào phần da eo nóng bỏng và săn chắc của hắn.
“Có làm không?”
“Có muốn anh tiến vào không?”
“Nếu không muốn thì cứ nói ra, anh sẽ không ép buộc em.”
Cô vươn tay ra thăm dò, cẩn thận từng li từng tí, muốn chạm thử vào nơi đó của hắn.
Nhưng đúng lúc này cô lại nhạy bén phát hiện ra có giọng nói từ bên ngoài truyền đến.
“Này, cậu có chắc là ở đây không? Vậy để tôi vào phòng vệ sinh nữ tìm xem.”
Đây là giọng nói của Phương Tiêu Tiêu, Tống Lai Yên vừa nghe đã nhận ra được.
Hắn lập tức ôm chặt lấy cô, hai người dựa sát vào góc tường, thân thể cận kề nhau.
Hắn hạ chân cô xuống, nhưng dươиɠ ѵậŧ cứng rắn lại chen vào giữa hai chân cô.
Cô sợ hãi vươn tay bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng.
Phương Tiêu Tiêu đẩy cửa tiến vào: “Yên Yên, Yên Yên?”
Lúc này Mạc Nhiên vô cùng điên cuồng, hắn không muốn thoát khỏi vòng xoáy du͙© vọиɠ, hoàn toàn coi như người bên ngoài không tồn tại, Tống Lai Yên không thể nào làm được như hắn.
Hai chân hơi nóng, cô cúi đầu nhìn xuống, thấy được dươиɠ ѵậŧ của Mạc Nhiên đã hoàn toàn chen vào giữa hai chân cô.
Bởi vì có người nên cường độ di chuyển của hắn hơi chậm, nếu không thì cô đã có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn di chuyển giữa hai chân mình rồi.
“Không có người sao?” Phương Tiêu Tiêu vừa rồi ở ngoài rõ ràng nghe thấy tiếng động trong này.
“Thật kỳ lạ.” Cô đi đến ô cửa cuối cùng, khẽ gõ cửa: “Bên trong có người không?”
Cảm giác nóng rực ở giữa hai chân truyền đến quá rõ ràng, mặc dù không nhìn thấy nhưng Tống Lai Yên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nhịp điệu của hắn.
ŧıểυ huyệt đỏ mọng bị hắn dằn vặt, không ngừng chảy ra dâm dịch, phát ra những tiếng “chít chít” nho nhỏ.
Ban đầu Phương Tiêu Tiêu còn không hiểu, nhưng ngay sau đó lại lập tức bừng tỉnh. Đây là nhà vệ sinh, người bên trong đang làm gì chẳng lẽ cô còn chưa rõ hay sao? Sau khi ý thức được chuyện này, Phương Tiêu Tiêu lập tức chạy thẳng một mạch ra ngoài. Chung Hành đang đứng ngoài hành lang, đột nhiên cảm thấy có một trận gió xẹt qua, chớp mắt một cái đã nhìn thấy Phương Tiêu Tiêu rồi.
Cậu ta khó hiểu hỏi: “Này, cậu làm sao mà chạy như ma đuổi thế? Bên trong có người không?”
Chờ đến khi âm thanh bên ngoài đi xa dần thì Tống Lai Yên mới dám thở phào một hơi. Bắp đùi cô chảy đầy dịch thể dinh dính khó chịu. Cô mất tự nhiên mà bám vào vai hắn: “Anh trai, về nhà đi, lỡ như bị phát hiện...”