Ánh mắt của cô không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn trống rỗng.
Hắn cầm lấy chiếc bật lửa, nhưng khi chạm vào tay cô thì bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo vào trong lòng mình.
Sự chán ghét của cô là thật, thân thể vĩnh viễn không gạt người, cho nên nhanh chóng vung tay giật ra: “Đừng chạm vào em!”
Vẻ mặt đó của cô, thái độ đó của cô, nếu như hắn nói bản thân không phân biệt được cô đang nũng nịu hay là thực sự chán ghét thì chính là lừa mình dối người.
Thế nên hắn không chút do dự mà buông tay cô ra.
Sau đó quay đầu đi thẳng.
Ròng rã một tuần lễ, hai người không hề có tương tác gì với nhau, giống như hắn đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô, không để lại chút dấu vết nào.
Mạc Nhiên không hề chủ động tới tìm cô, không một lần nào.
Cô cho số điện thoại của hắn vào danh sách đen, vài ngày sau lại không nhịn được mà bỏ chặn, nhưng không có cuộc điện thoại nào gọi tới cả.
Nếu như nói về sự lạnh lùng thì làm gì có ai có thể vượt qua Mạc Nhiên được chứ? Chưa kể người mềm lòng trước lại luôn là Tống Lai Yên, ban ngày còn đỡ, cứ đến ban đêm là tất cả mọi suy nghĩ của cô đều bị hắn chiếm cứ.
Cô cảm thấy hơi hận hắn, tại sao hắn lại không đến tìm cô?
Cô liều mạng chịu đựng, không để bản thân chạy đi tìm hắn.
Cuối tuần, Phương Tiêu Tiêu tới nhà cô chơi, sau khi tham quan biệt thự còn phát hiện ra nhà cô có một con chó.
Phương Tiêu Tiêu nhìn thấy Mao Cầu thì vô cùng yêu thích, nhưng Mao Cầu lại chẳng hề quan tâm đến cô ấy, chỉ thích ở bên cạnh Tống Lai Yên: “Yên Yên, cậu mua con chó này ở đâu thế? Nó là chó thuần chủng đấy! Trông rất thông minh, lại còn chỉ nhận cậu làm chủ nữa.”
Tống Lai Yên lắc đầu: “Tớ nhặt được.”
“Cái gì?” Phương Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: “Sao lại có thể nhặt được loại chó này? Tớ cũng muốn nhặt!”
“Lúc trước có người vứt nó ở trong chiếc thùng giấy trước cửa nhà tớ.”
Phương Tiêu Tiêu trầm mặc.
“Yên Yên, cậu cũng biết chị gái tớ mở cửa hàng thú cưng đúng không?”
“Ừm.”
“Tớ nói cho cậu biết, loại chó này rất đắt, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, không có chuyện có ai không cần mà vứt đi để cậu nhặt thế đâu. Cho dù có thì cũng bị mấy người buôn chó nhặt mất rồi, làm sao có chuyện yên vị ở trước cửa nhà cậu như thế? Lại còn cho vào trong thùng giấy, giống như tặng quà thì đúng hơn.”
Tống Lai Yên im lặng một lát, ôm lấy Mao Cầu: “Ý cậu là...” Cô dừng một chút, không chắc chắn lắm: “Có người cố tình tặng nó cho tớ?”
“Chắc chắn 100% luôn!”
Tống Lai Yên lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu, nhưng ngay sau đó ánh mắt cô lại sáng lên, tuy nhiên một giây sau lại trở nên ảm đạm.
Phương Tiêu Tiêu kích động, sán tới vuốt ve Mao Cầu: “Nếu ai cho tớ bất ngờ lớn như vậy thì tớ sẽ vui tới mức muốn gả cho người đó mất!”
Tống Lai Yên không lên tiếng.
Tại sao Mạc Nhiên lại dùng cách này tặng Mao Cầu cho cô? Hắn chắc chắn biết lúc trước cảnh khuyển kia chết thì Tống Lai Yên đau buồn tới mức nào.
Không phải là không thích cô sao? Tại sao lại phải làm như vậy?
Phương Tiêu Tiêu chơi với Mao Cầu rất vui vẻ, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tống Lai Yên đang lau nước mắt.
“Cậu... Khóc à?”
Cô không trả lời, đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm Mao Cầu chạy đi. Phương Tiêu Tiêu ở phía sau chẳng hiểu chuyện gì.
Chuông cửa bị ấn liên tiếp bảy tám lần, khiến Mạc Nhiên nhức hết cả đầu.
Hắn mặt không đổi sắc nhìn màn hình, thấy người tới là cô thì lập tức mở cửa.
Tống Lai Yên thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng lên, lông mày nhíu chặt.
Hai người đều không ai lên tiếng, giống như đang đọ sức im lặng với nhau, Mạc Nhiên thậm chỉ còn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Tống Lai Yên không nhịn được nữa, nhét Mao Cầu vào trong lòng hắn.
“Chó của anh, lấy về đi!”
Mạc Nhiên bình tĩnh nhận lấy, không nói câu nào.
Chẳng trách Mao Cầu lại dính hắn như vậy, ngay ngày đầu tiên chuyển tới nhà hắn thì đã chạy tới bên cạnh hắn rồi, thì ra hắn mới chính là chủ nhân của nó. Khi đó cô còn cảm thấy khó hiểu, bản thân ngốc nghếch chạy tới phòng của hắn, cam tâm tình nguyện để hắn đùa giỡn. Bây giờ nghĩ lại, thì ra rất nhiều chuyện đều là do hắn cố tình thiết kế.
Tống Lai Yên tức giận xoay người rời đi, đi được bốn năm bước thì lại dừng lại, quay người nhìn hắn.
Mạc Nhiên đặt con chó xuống, yên lặng đối mặt với cô.