Bệnh viện Đông y có một cửa hàng tiện lợi nội bộ, nằm ở tầng hầm của khu nội trú, cách khu khám bệnh một đoạn.
Tiền Đa Đa không biết Lục Tề Minh thích uống gì, bèn mua đại cho anh một chai trà ô long.
Hương vị thanh đạm, tốt cho sức khỏe, phù hợp với người không hảo ngọt.
Thanh toán xong, cô xách túi nước và đồ ăn nhẹ quay lại tòa nhà khám bệnh. Trên đường, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ sếp.
Tổng Giám đốc Thường: [Tối thứ Ba tuần sau rảnh không? Có một bữa tiệc.]
Tiền Đa Đa lặng lẽ mím môi, trả lời: [Xin lỗi, mấy hôm nay người nhà em bị bệnh.]
Tổng Giám đốc Thường: [Lần này là cơ hội hợp tác với cơ quan chính phủ, nhiều công ty đang cạnh tranh. Lãnh đạo bên đó từng xem video của em, ấn tượng rất tốt. Nghe nói em là KOL ký hợp đồng với công ty chúng ta nên mới chịu đến dự, họ chỉ muốn gặp mặt một chút thôi.]
Tổng Giám đốc Thường: [Tiền tiểu thư à, nhất định phải đến. Từ tháng sau, hoa hồng quảng cáo tăng lên 10%.]
Sau đó, ông gửi địa điểm và thời gian cụ thể của buổi tiệc.
Không từ chối được, Tiền Đa Đa gửi lại một sticker biểu cảm “đã rõ”, rồi tắt màn hình điện thoại.
Với cấp độ top KOL như cô, quyền quyết định khá lớn, sếp Thường rất ít khi sắp xếp bữa tiệc kiểu này. Nhưng chỉ cần ăn một bữa là được thêm 1% chia hoa hồng, quả là không lỗ, Tiền Đa Đa thấy đáng.
Trở lại tầng ba khu khám bệnh, trên ghế dài chỉ còn bà nội ngồi, ông nội và Lục Tề Minh không thấy đâu.
Tiền Đa Đa nhìn quanh, hỏi: “Ông đâu rồi bà?”
“Đi vệ sinh.”
“Bạn con về rồi ạ?” Cô đoán, bỗng thấy nhẹ cả người.
“Còn đang đi cùng ông con.” Bà nội nói, rồi đột nhiên nắm lấy tay cô kéo lại gần, dù hạ thấp giọng vẫn không giấu được niềm vui, “Con gái, bà hỏi kỹ rồi, cậu Lục làm việc trong quân đội, là cán bộ, còn trẻ mà đã cấp ‘Nhị Mao Nhị’ (đại úy) rồi!”
“Vâng, những điều đó con biết mà.”
“Biết thì có ích gì!” Bà nghiêm mặt: “Phải biết nắm lấy cơ hội!”
Tiền Đa Đa mở nắp chai nước khoáng, nói: “Trước đây tụi con đã tiếp xúc rồi, không hợp.”
“Không hợp cái gì? Con muốn hợp kiểu gì nữa?” Bà nội khó hiểu: “Bà thấy cậu Lục rất tốt, là người đàn ông đáng để lấy làm chồng, ngoại hình cũng rất xứng đôi với con.”
Tiền Đa Đa: “Bà ơi, con với mẹ nói rõ rồi, không phải vấn đề cá nhân của anh ấy, mà là nghề nghiệp.”
“Nghề nghiệp thì sao?”
“Bộ đội bận lắm, trách nhiệm lớn, con không muốn áp lực như vậy.”
Đúng lúc đó, ông nội và Lục Tề Minh từ nhà vệ sinh trở lại.
Bà nội không nói gì nữa, trong mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối xen lẫn bất lực.
Tiền Đa Đa vỗ nhẹ tay bà như an ủi, rồi đứng dậy đưa túi có trà ô long cho Lục Tề Minh, cười tươi: “Lục tiên sinh, em không biết anh thích uống gì, nên mua trà ô long nhé.”
“Cảm ơn.”
Lục Tề Minh nhận túi, cúi đầu liếc đồng hồ, nói: “Gần đến giờ rồi, đi thôi.”
Tiền Đa Đa: “Hả?”
“Lịch chụp CT là ba rưỡi, xuống lầu mất khoảng năm phút, đến trước mười lăm phút là vừa.” Lục Tề Minh nói tự nhiên, rồi đỡ tay ông nội: “Cháu đỡ ông.”
Ông nội cười rạng rỡ, gật đầu liên tục: “Được, được lắm.”
Nhìn theo bóng lưng Lục Tề Minh dìu ông mình rời đi, ánh mắt Tiền Đa Đa thoáng động, bất giác nhớ đến cảnh người đàn ông ấy ôm đứa trẻ trong bệnh viện quân đội.
Người đàn ông này…thật sự là một người rất tốt.
Lục Tề Minh kiểm soát thời gian rất chuẩn, dưới sự sắp xếp của anh, Tiền Đa Đa cùng hai ông bà nội đến phòng chụp CT đúng lúc 3 giờ 15 phút.
Khu vực chờ trước cửa phòng CT đã có khá nhiều người nam có, nữ có, già có, trẻ có. Có người là bệnh nhân đợi chụp CT, có người là người thân đi cùng.
Lục Tề Minh dìu ông cụ đi đầu tiên.
“Tiểu Lục, nghe giọng cháu không giống người bản địa Nam Thành nhỉ?” Ông nội Tiền cười hiền hậu.
“Cháu quê ở Bắc Nguyên.” Lục Tề Minh đáp: “Cháu đến Nam Thành được mấy năm rồi.”
“Định sau này ở lại Nam Thành luôn, hay có dự định khác?” Ông cụ hỏi dò, trong lòng đã có tính toán.
“Cháu định sẽ an cư ở Nam Thành.”
“Hay lắm.” Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt ông cụ càng rạng rỡ, “Nam Thành chúng ta là nơi tốt đấy, phong cảnh đẹp, khí hậu hiền hòa, vật giá lại thấp hơn Bắc Kinh và Vân Thành, rất thích hợp để sinh sống.”
Ở phía sau, bà nội Tiền vừa thầm quan sát Lục Tề Minh, vừa khẽ vỗ tay cháu gái đang khoác tay mình, hạ giọng: “Nhìn xem ông cháu và Tiểu Lục trò chuyện hợp nhau biết bao.”
Tiền Đa Đa vốn định tìm cơ hội để Lục Tề Minh rút lui sớm, tránh làm phiền anh lâu, nhưng giờ thấy ông nội trò chuyện vui vẻ với người ta, cô cũng không tiện nói gì nữa.
Cô nghĩ, Lục Tề Minh là người không phải gốc địa phương, cha mẹ cũng ở xa ngàn dặm, có lẽ không khí ấm áp từ ông bà khiến anh thấy được tình thân đã lâu không cảm nhận được...
Quân nhân thật không dễ dàng.
Tiền Đa Đa thầm thở dài trong lòng.
Bên cạnh, bà nội càng nhìn càng thấy hài lòng với người sĩ quan trẻ, không nhịn được khen thêm: “Bây giờ ít có người trẻ nào kiên nhẫn và dịu dàng với người già như vậy.”
Tiền Đa Đa mỉm cười, làm nũng: “Bà ơi, con cũng là người trẻ, con cũng rất tốt với bà và ông mà.”
“Cái con bé này.” Bà nội cười đầy cưng chiều, hạ giọng nói: “Bà biết con tốt với tụi bà, con là đứa ngoan và hiếu thảo nhất. Nhưng Tiểu Lục đâu có quan hệ gì với tụi bà, cậu ấy tốt với tụi bà là khác. Tốt với người thân là hiếu thuận, còn tốt với người ngoài, ấy là người có lòng tốt.”
Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng thế thật, có thể thấy anh ấy là người tốt.”
Đôi mắt bà nội sáng rỡ: “Vậy hai đứa có muốn…”
“Người tốt bụng thì nên làm bạn với nhau.” Tiền Đa Đa nói cắt ngang.
Bà nội im lặng, không biết nói gì thêm.
Đúng lúc này, một bác sĩ nữ trẻ mặc áo blouse trắng bước ra từ phòng CT, lớn tiếng hỏi: “Còn ai chưa nộp phiếu khám không?”
“Ở đây ạ!” Tiền Đa Đa vội vàng đưa phiếu tới.
Nữ bác sĩ liếc qua thông tin đặt lịch, nói: “Tiền Thư Hoa phải không? Ngồi chờ một lát, đến lượt sẽ gọi tên.”
Lục Tề Minh tìm được vài chỗ trống, dìu ông nội ngồi xuống, sau đó liếc nhìn hướng phòng nước nóng, nói: “Cháu đi lấy ít nước nóng cho ông.”
“Không cần, không cần.” Ông cụ xua tay: “Ông không khát.”
“Đúng đấy, Tiểu Lục, cháu lo liệu suốt từ nãy đến giờ, mau ngồi nghỉ đi.” Bà nội cũng phụ họa.
“Không sao đâu, cháu đi nhanh rồi quay lại.”
Thấy Lục Tề Minh đã bước về phía phòng nước, bà nội liền vỗ vào tay cháu gái, thúc giục: “Cháu còn ngồi đó làm gì? Mau đi giúp đi, bốn người uống nước, cháu nghĩ người ta có ba đầu sáu tay chắc?”
Mỗi tầng của bệnh viện Đông y đều có một phòng nước riêng, nằm cạnh nhà vệ sinh, là một gian nhỏ độc lập, bên trong có bồn rửa và máy nước nóng lớn.
Khi Lục Tề Minh bước vào, trong phòng có một người thân bệnh nhân đang rửa hộp cơm, tiếng đũa bát leng keng xen lẫn tiếng nước róc rách.
Anh cúi người, lấy vài ly giấy dùng một lần từ tủ dưới máy nước nóng.
“Để tôi làm cho.” Đột nhiên, một giọng nữ vang lên từ phía sau, dịu dàng ngọt ngào, từng chữ như thấm vào tận đáy lòng.
Động tác của Lục Tề Minh chợt khựng lại, anh hơi nghiêng đầu.
Không biết từ lúc nào, Tiền Đa Đa đã xuất hiện phía sau anh, không rõ vì nhiệt độ phòng quá cao hay vì lý do nào khác, đôi má trắng mịn của cô ửng hồng, trong mắt lộ ra chút bối rối.
“Chỉ là lấy nước thôi mà, em hình như rất không yên tâm về tôi.” Lục Tề Minh nhấn nút lấy nước nóng, bình thản đáp.