Ting! Độ Ngọt Vượt Mức Cho Phép.

Chương 23

Trước Sau

break

“Không phải không yên tâm...” Tiền Đa Đa lúng túng, giọng cũng nhỏ hơn vài phần như có chút chột dạ: “Hôm nay thật sự phiền anh quá rồi.”

“Tôi đến Nam Thành đã mấy năm, ngoài đồng nghiệp trong đơn vị thì không có nhiều bạn bè.” Lục Tề Minh vừa lấy xong một ly, lại dùng một ly giấy khác bọc bên ngoài để cách nhiệt, tiếp tục lấy ly thứ hai. Giọng điệu và thần thái đều thoải mái tự nhiên: “Hai cụ rất thân thiện với tôi. Việc nhỏ thôi, cô không cần lúc nào cũng nói là làm phiền.”

Nghe vậy, Tiền Đa Đa mỉm cười, hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì? Tôi mời anh.”

“Không cần đâu.” Lục Tề Minh hơi ngừng, ánh mắt lại dừng trên gương mặt thanh tú của cô:“Em còn chưa quay lại, nhỡ hai cụ có chuyện gì bất ngờ thì sao.”

“Có chuyện gì thì ông bà cũng sẽ gọi điện cho tôi.” Tiền Đa Đa đáp, thấy anh đã đặt hai ly nước nóng sang bên, liền đưa tay lấy: “Đây lấy xong rồi hả? Để tôi mang về.”

Lục Tề Minh đưa ly thứ ba cho cô, nói: “Đây là của em, còn hai ly kia là của ông bà, để tôi cầm.”

Tiền Đa Đa nhận lấy ly từ tay anh, chớp mắt tò mò: “Ba ly này khác nhau sao?”

“Hai ly kia nhiệt độ cao hơn một chút.”

“Tại sao?”

“Người già có tỷ lệ trao đổi chất cơ bản thấp, lại thêm tuổi tác ảnh hưởng đến vị giác, nên yêu cầu về nhiệt độ nước cũng khác với người trẻ.” Vừa nói, Lục Tề Minh vừa cầm hai ly nước quay lại cửa phòng.

Tiền Đa Đa đi sau anh, không kìm được mà kinh ngạc: “Chuyện này tôi chưa bao giờ để ý, bảo sao ông bà không bao giờ uống đồ mua ngoài. Anh thật là chu đáo.”

Lục Tề Minh mỉm cười: “Cảm ơn.”

Trở lại khu chờ, Lục Tề Minh đưa nước nóng cho hai cụ.

Lúc ra khỏi nhà, ông bà Tiền vội vã nên quên mang bình giữ nhiệt. Ở bệnh viện mấy tiếng, đúng là mệt mỏi. Một ly nước nóng vào bụng khiến tinh thần phấn chấn hẳn.

Không lâu sau, nữ bác sĩ trẻ thu giấy lúc nãy từ phòng CT bước ra, nhìn đơn trên tay rồi gọi: “Tiền Thư Hoa?”

“Có mặt.” Ông lão đáp.

Tiền Đa Đa vội vàng đặt ly nước xuống, cùng bà nội dìu ông vào.

Trước khi làm kiểm tra, bác sĩ dặn dò: “Cởi áo khoác, tháo hết đồ kim loại. Có đặt stent tim không?”

“Không có.”

“Được, nằm lên. Người nhà ra ngoài đợi.”

Vài phút sau, kiểm tra xong, mọi người cùng vào giúp ông lão mặc áo khoác lại.

Lục Tề Minh hỏi bác sĩ: “Bao giờ có kết quả?”

“Khám cấp cứu thì trước 8 giờ tối, khám thường thì 2 giờ chiều mai. Các anh mai quay lại lấy.” Nói rồi cô ra ngoài gọi bệnh nhân tiếp theo: “Lý Xuân Tú...”

Bà nội chau mày, lẩm bẩm: “Mai mới có kết quả, chẳng phải lại phải đặt lịch lần nữa sao?”

“Không sao đâu bà.” Tiền Đa Đa cười trấn an, “Chiều mai cháu tới đón ông, đưa ông đi khám, bà cứ nghỉ ngơi ở nhà.”

“Vậy cũng được.”

Bàn bạc xong, Tiền Đa Đa dẫn hai cụ ra thang máy, định đưa họ về.

“Không cần tiễn đâu, bà với ông bắt taxi về là được.” Bà nội liên tục ra hiệu, hạ giọn:, “Cháu không bảo là muốn mời Tiểu Lục ăn tối sao? Hai đứa đi đi.”

“Ai lại ăn tối sớm thế chứ, cháu còn chưa thấy đói.” Tiền Đa Đa lẩm bẩm, đôi mắt đen láy lại liếc sang Lục Tề Minh, hỏi: “Lục tiên sinh, anh đói chưa?”

Lục Tề Minh lắc đầu: “Chưa.”

Bà nội chẳng biết làm gì với cô cháu gái này, đưa tay vuốt ngực, không dám nói thêm sợ tức đến đau tim.

“Vậy thế này đi.” Ông nội hắng giọng: “Tiểu Lục, cậu còn chờ lấy thuốc phải không? Vậy cứ ở lại bệnh viện. Đợi Đa Đa đưa chúng tôi về xong, nó quay lại tìm cậu.”

“Được.” Tiền Đa Đa đồng ý với sắp xếp của ông, “Cứ vậy nhé.”

Cô lấy chìa khóa xe từ túi ra, vẫy tay với Lục Tề Minh, mỉm cười: “Vậy em đi trước, Lục tiên sinh tạm biệt.”

Lục Tề Minh cũng chuẩn bị đi theo: “Tôi tiễn mọi người.”

“Không cần phiền anh.” Cô khéo léo từ chối, ánh mắt nghiêng sang anh, hàng mi như sương mỏng tan trong ánh trăng: “Chúng ta gặp lại sau.”

Bốn chữ nhẹ nhàng như lời hứa hẹn.

Lục Tề Minh khẽ ngẩn người, thời gian như dừng lại.

Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được, gặp lại sau.”



Ông bà nội đều hài lòng với cách làm việc của Lục Tề Minh, cũng rất thích tính cách điềm đạm, chín chắn của chàng trai trẻ này. Trên đường về, hai người lại một lần nữa mở cuộc “tấn công bằng lời nói” với Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa không tranh luận với ông bà, suốt quãng đường chỉ mỉm cười gật đầu, không nói nhiều lời.

Rời khỏi khu tập thể cũ của ông bà, cô ngồi trong xe uống một ngụm trà sữa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Tề Minh:

Tiền Đa Đa: [Lục tiên sinh nghĩ xong tối nay muốn ăn gì chưa?]

Lục Tề Minh: [Em không cần cố ý mời tôi ăn đâu.]

Lục Tề Minh: [Tiền tiểu thư muốn ăn gì, để tôi mời em.]

Tiền Đa Đa: [Phụt~]

Lúc này, Tiền Đa Đa thật sự cảm thấy anh bộ đội giải phóng quân này... dễ thương ghê.

Nảy sinh chút tâm lý muốn trêu chọc, cô dùng ngón tay mảnh khảnh đang làm móng gõ chữ chậm rãi:

[Tôi mời anh ăn là vì hôm nay anh giúp tôi chạy việc còn chăm sóc ông nội tôi. Vậy anh mời tôi ăn là vì sao?]

Lần này, bên phía Lục Tề Minh hiện đang nhập chữ khá lâu, cuối cùng mới hiện tin nhắn:

[Để cảm ơn em đã giới thiệu bác sĩ, lão tiên sinh họ Thiệu rất có trách nhiệm.]

Tiền Đa Đa: [......]

Tiền Đa Đa lúc này đã hoàn toàn xác định: Lục Tề Minh thật sự chưa từng yêu đương, cũng không tiếp xúc nhiều với con gái.

Vì nếu là mấy đối tượng xem mắt khác của cô, cô hỏi kiểu này, phần lớn sẽ trả lời có chút ám muội.

Ai mà ngờ người này lại... rõ ràng là một gương mặt anh tuấn nghiêm nghị đến nỗi khiến người ta không dám lại gần, vậy mà đôi lúc lại ngoan đến mức khiến người ta muốn trêu chọc.

Tiền Đa Đa chống cằm suy nghĩ chốc lát, nhắn lại:

[Được rồi, hôm nay tôi thèm ăn món Hồ Nam, anh thấy được không?]

Lục Tề Minh: [Được.]

Tiền Đa Đa: [Ở trung tâm thành phố có một quán ăn khá ngon. Anh muốn tôi quay lại bệnh viện đón anh hay tôi gửi địa chỉ cho anh tự đến?]

(Câu này thật ra chỉ là hỏi lấy lệ, vì cô biết sáng nay anh có lái xe đến tìm cô.)

Quả nhiên, câu trả lời của Lục Tề Minh rất hợp ý cô:

[Tôi tự đến.]

[OK, vậy tôi xuất phát đây.]

[Được.]

Kết thúc cuộc trò chuyện với anh bộ đội đáng yêu, Tiền Đa Đa gọi cho Triệu Tĩnh Hi, dặn cô bạn tự lo bữa tối, rồi lái xe rời khỏi khu cũ.

Trời mùa đông tối rất nhanh, hơn sáu giờ, những tòa nhà cao tầng bắt đầu nuốt chửng ánh chiều tà, đèn đường sáng rực, đường phố trung tâm chật kín người tan tầm.

Giờ cao điểm tắc đường, Tiền Đa Đa đi được một đoạn lại phải dừng, cuối cùng cũng đến trước cửa quán ăn Hồ Nam lúc 6 giờ 45 phút.

Đỗ xe xong, cô theo tin nhắn của Lục Tề Minh tìm đến một phòng ăn riêng.

“Cốc cốc.” Nhân viên phục vụ gõ hai cái rồi đẩy cửa vào.

Tiền Đa Đa xách túi bước vào, thấy Lục Tề Minh đã ngồi trong phòng, cô ung dung ngồi xuống, trên mặt lộ nụ cười xin lỗi nhẹ nhàng: “Xin lỗi nhé, đường hơi kẹt xe, để anh đợi lâu rồi.”

“Anh cũng vừa đến.” Lục Tề Minh vừa nói vừa rót trà cho cô.

Phòng ăn mở sưởi có vẻ hơi quá.

Ngồi một lúc, Tiền Đa Đa thấy nóng lưng, đành cởi áo khoác, để sang bên.

“Lục tiên sinh gọi món chưa?” Cô vừa chỉnh áo vừa hỏi.

Lục Tề Minh nhìn cô, thấy hai má cô ửng hồng, bên trong áo khoác là một chiếc áo xám nhạt vừa vặn, cổ tròn đơn giản, để lộ chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh mảnh mai, eo nhỏ, mọi đường nét đều đẹp đến mê người.

Rất đột ngột, một cơn nóng kỳ lạ lan từ trong ra ngoài.

Anh cảm thấy khô miệng khô lưỡi, vội cầm ly nước trên bàn nhấp một ngụm, dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói hơi trầm khàn: “Chưa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc