Chỉ cách một bước, Lục Tề Minh thấy vành tai cô gái ửng đỏ vì lúng túng. Làn da ấy mịn màng như thể thổi là vỡ, giống như giọt chu sa rơi vào nước sôi, lan tỏa từng vệt đỏ.
“Đưa tôi tờ phiếu, tôi xếp hàng giúp.” Anh nói.
Tiền Đa Đa ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu.
“Người già không nên để một mình.” Lục Tề Minh bình thản, rồi khẽ mỉm cười: “Em đi trông ông đi, việc đặt lịch cứ để tôi lo, dù sao lúc chờ sắc thuốc tôi cũng chẳng có việc gì.”
Từ lúc quen biết, Tiền Đa Đa rất hiếm khi thấy Lục Tề Minh cười. Ấn tượng về anh luôn là một người chính trực, điềm đạm, ít cười, thậm chí có chút cổ hủ không hợp tuổi.
Nhưng phải công nhận, nụ cười của anh rất cuốn hút, mang theo chút hoang dại chưa được thuần hóa.
Nói một cách phổ thông thì đúng là rất có phong thái của một chàng trai trẻ.
“Nhưng mà…” Tiền Đa Đa do dự.
“Tôi biết em đang lo điều gì.” Lục Tề Minh nhìn cô chăm chú, nói, “Giữa nam nữ, dù không thể tiến xa hơn, thì làm bạn vẫn được chứ?”
Tiền Đa Đa nghẹn lời.
Lục Tề Minh điềm nhiên tổng kết: “Giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, em không cần áp lực tâm lý.”
Thật vậy, từ nhỏ cha mẹ và thầy cô đều dạy cô rằng “có thêm một người bạn là thêm một con đường”, lời anh nói không có gì sai.
Hơn nữa, dù sao thì có thêm một người bạn tốt cũng không phải chuyện xấu.
Đúng lúc đang suy nghĩ, một cuộc gọi kéo cô về thực tại.
Cô nhìn màn hình, vội vàng bắt máy: “Alo, bà ơi?”
“Đa Đa, con làm xong chưa?” Giọng bà nội vang lên qua ống nghe có vẻ gấp gáp, “Ông con vừa đi vệ sinh, quay về thì phát hiện mất thẻ bảo hiểm y tế. Thật là tức chết đi được! Bà tính quay lại tìm…”
“Con biết rồi bà. Bà đừng lo, con đến ngay.” Dỗ dành bà xong, Tiền Đa Đa cúp máy.
Giữa lúc này, cô cũng không còn tâm trí để do dự.
Tiền Đa Đa hít sâu một hơi, rồi thở ra, nhét tờ giấy đặt lịch chụp CT vào tay Lục Tề Minh, cười nói: “Vậy làm phiền anh nhé, đặt xong thì gọi cho tôi, lần sau nhất định mời anh ăn cơm.”
Một người quân nhân thì luôn đáng tin cậy, nhờ anh giúp đặt lịch, Tiền Đa Đa rất yên tâm.
Sau khi dặn dò đơn giản, cô để anh ở lại, rồi rời đi.
Bệnh viện là nơi không phân biệt ngày làm việc hay cuối tuần, bảy ngày trong tuần lúc nào cũng đông nghịt người. Vào dịp lễ thì bác sĩ đi làm lại ít hơn bình thường, bệnh nhân các khoa đổ dồn về một chỗ, khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt, ồn ào hơn cả ngày thường.
Khó khăn lắm Tiền Đa Đa mới chen được vào thang máy đi thẳng, lên tới tầng ba của tòa nhà khám bệnh.
Ở khu vực chờ khám của phòng khám danh y, cô thấy ông bà đang lo lắng đi qua đi lại.
“Lúc nãy còn dùng thẻ bảo hiểm để đăng ký, sao quay đi quay lại đã mất rồi?” Bà nội cau chặt mày, lục tung các loại giấy tờ và ví tiền trong túi quần ông nội, bày ra hết lên ghế dài kiểm tra từng thứ một, “Ông nghĩ kỹ lại đi, có phải vào nhà vệ sinh rồi để đâu đó không?”
Ông nội mặt mày rầu rĩ, đáp: “Tôi đâu có lú lẫn, đi vệ sinh mang thẻ bảo hiểm theo làm gì?”
“Càng già càng hồ đồ, tôi thấy ông sắp thành lão già lẫn thật rồi đấy!”
“Tôi không thèm nói chuyện với bà nữa.”
Hai người lời qua tiếng lại, không ngừng cãi nhau.
Tiền Đa Đa vội vàng bước nhanh đến, tươi cười trấn an: “Không sao đâu ông bà, có khi lúc lấy đồ gì đó làm rơi mà không biết. Thẻ bảo hiểm là giấy tờ quan trọng, nếu ai nhặt được chắc chắn sẽ đem nộp cho quầy đồ thất lạc, con đi hỏi thử xem.”
Nghe cháu gái nói vậy, hai ông bà mới bình tĩnh lại, gật đầu.
Năm phút sau, Tiền Đa Đa quay lại.
“Con tìm được rồi!” Cô cười tít mắt, cầm thẻ bảo hiểm vẫy vẫy với ông bà: “Rơi ở bồn rửa tay, cô lao công vừa nhặt được mang nộp lên.”
Bà nội đón lấy thẻ, thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “May mà có con, không thì ông bà biết làm sao bây giờ.”
“Đúng đấy Đa Đa.” Ông nội vỗ vai cháu gái, cảm khái: “Con lớn rồi, còn ông bà thì già yếu, chẳng làm được gì nữa.”
“Dạo này ông suốt ngày than thở thế.” Tiền Đa Đa giúp bà nội cất lại giấy tờ của ông, rồi bỏ vào túi xách của mình cẩn thận, trêu ông: “Gần đây chơi mạt chược thua nhiều phải không?”
Câu này khiến ông nội bật cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra, ông khẽ mắng yêu: “Đi đi!”
Thu dọn xong xuôi, bà nội chợt nhớ ra: “Đa Đa, con đi đặt lịch chụp CT cho ông rồi mà? Xong chưa?”
“Chưa ạ.” Tiền Đa Đa đáp: “Bên chỗ đặt lịch đông người lắm.”
Bà nội thắc mắc: “Thế sao con lại quay về? Lát nữa chẳng phải lại phải xếp hàng lại à?”
“Con gặp một người bạn, anh ấy giúp con đứng xếp hàng.”
“Ồ, thế thì tốt quá.” Gương mặt bà nội ánh lên niềm vui, không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi giúp ông bà tìm lại được thẻ, Tiền Đa Đa chuẩn bị xuống lầu tìm Lục Tề Minh. Mối quan hệ giữa hai người nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường. Vừa nãy nhờ anh giúp là tình huống bất đắc dĩ, giờ rảnh rồi, cô cũng thấy ngại không muốn làm phiền thêm.
Nhưng thật đúng lúc.
Vừa đợi thang máy, cửa “ting” một tiếng mở ra, một dáng người cao lớn bước ra.
“À.” Khóe môi Tiền Đa Đa nhếch nhẹ: “Tôi đang định xuống tìm anh. Lục tiên sinh, anh đặt lịch xong rồi à?”
“Ừ.” Lục Tề Minh đưa cho cô một túi đựng phim CT rỗng, bên trên dán tờ giấy hẹn chụp, “Ba rưỡi chiều, còn phải đợi một lát.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn nhiều lắm.” Tiền Đa Đa nhận lấy bằng hai tay, liên tục cảm ơn, “Thật sự rất cảm ơn anh… Anh đã lấy thuốc chưa?”
Lục Tề Minh lắc đầu: “Không vội.”
Đúng lúc đó, bà nội đang ở khu vực chờ khám nhìn về phía sảnh thang máy. Mắt bà không còn tốt, nhìn từ xa chỉ thấy cháu gái mình đang nói chuyện với ai đó. Tuy không thấy rõ mặt mũi đối phương, nhưng vóc dáng cao ráo nổi bật, khí chất cứng cỏi ấy thật sự rất dễ nhận ra.
Bà nội nheo mắt một cái, lập tức đoán được: Người kia chắc chính là “người bạn” mà cháu vừa nói.
Suy nghĩ mấy giây, bà liền ho nhẹ, cất tiếng gọi to: “Đa Đa!”
“Chờ chút nhé.” Tiền Đa Đa khẽ nói với Lục Tề Minh, rồi chạy nhanh về phía bà: “Có chuyện gì vậy bà?”
Khóe miệng bà nội nhịn không được cong lên, hất cằm về phía sau: “Đó là bạn con à?”
“Vâng, là bạn ấy ạ.”
“Gọi qua đây ngồi chơi chút đi.” Bà nội Tiền cười tít mắt: “Người ta xếp hàng giúp con lâu như vậy, chắc cũng mỏi chân rồi.”
Tiền Đa Đa bị lời của bà làm nghẹn họng, ngượng ngùng: “Thôi… không cần đâu ạ… Con sẽ mời anh ấy ăn cơm sau.”
“Con bé này, người ta giúp con, mà con không cho nổi một ngụm nước đã muốn đuổi người ta về à?” Bà nội cau mày, đưa tay chọc nhẹ trán cô: “Mau, xuống lầu mua chai nước.”
Ông nội ngồi bên cạnh cũng chậm rãi phụ họa: “Bà con nói đúng đấy.”
Hai cụ một xướng một họa, Tiền Đa Đa không cãi lại được, cuối cùng đành chịu thua.
Cô quay lại sảnh thang máy, vừa nhìn đã thấy Lục Tề Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ khi nãy, dáng người cao ráo, cổ cao, thẳng. Chiếc áo lông màu sáng không khiến vóc dáng anh trở nên nặng nề, trái lại còn làm anh trông trẻ trung và rạng rỡ hơn so với vẻ trầm tĩnh thường ngày.
“Tôi đi mua chút đồ.” Tiền Đa Đa cười dịu dàng: “Lục tiên sinh, anh ngồi chờ một lát nhé.”
“Để tôi giúp, em cần mua gì?”
“Không cần đâu.” Cô cười có chút bất lực, chỉ tay về phía sau: “Anh cứ ngồi đi, ông bà tôi chắc muốn nói chuyện với anh đấy.”
Chưa đầy một lúc, thang máy đến.
Tiền Đa Đa bước vào thang, vô tình nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Lục Tề Minh đang bước tới chỗ hai ông bà và cúi người chào. Khoảnh khắc sau đó bị cánh cửa thang máy khép lại chắn mất.