Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 5: Sự thật được phơi bày

Trước Sau

break

"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"

Đường Tiểu Hà hét đến khàn cả giọng mà vẫn không chịu dừng, mới sáng sớm đã la hét còn đúng giờ hơn cả gà trống báo thức, vừa đến giờ đã bắt đầu ồn ào.

"Mùng một tháng ba rồi, Thiên Hương lâu đã bắt đầu chiêu mộ đầu bếp rồi! Qua hôm nay ta sẽ phải đợi đến sang năm, rốt cuộc mấy người muốn nhốt ta đến khi nào! Cho dù có nhốt ta cả vạn năm thì người cũng không phải do ta giết! Thả ra ra ngoài!"

Cai ngục móc móc lỗ tai đi tới, nhíu mày nói: "Sức lực của tiểu tử ngươi cũng tốt đó, đã gần nửa tháng rồi, ngày nào ngươi cũng la hét mà không thấy mệt à?"

Đường Tiểu Hà: "Thà mệt chết còn hơn bị nhốt ở đây! Thả ta ra ngoài!"

Vẻ mặt cai ngục bất đắc dĩ, lắc lắc chìa khóa trong tay, chậm rãi đi về phía phòng giam của Đường Tiểu Hà.

Ngay khi Đường Tiểu Hà cho rằng kỳ tích sắp xuất hiện, thì cai ngục lại quay ngoắt đầu đi, bước tới phòng giam của Mã Đại Tráng ở bên cạnh.

"Đại nhân nói ngươi bị oan, khiến ngươi phải chịu cực khổ bị nhốt lâu như vậy, cửa mở rồi, về nhà đi thôi."

Mã Đại Tráng quỳ xuống dập đầu, vui đến phát khóc: "Tống đại nhân đúng là Bao Công chuyển thế, tiểu nhân đích thực là bị oan!"

"Còn ta còn ta!" Đường Tiểu Hà ở trong phòng giam điên cuỗng vẫy tay, hai mắt sáng lên, "Còn ta nữa cai ngục đại ca! Ta cũng bị oan!"

Cai ngục liếc mắt nhìn Đường Tiểu Hà, bàn tay vốn dĩ đã đặt lên chìa khóa, bỗng nhiên nghĩ tới lời căn dặn của Thiếu Khanh -- "Đường Tiểu Hà không có người thân hay bạn bè ở kinh thành, nếu như thả ra cùng lúc với Mã Đại Tráng, chắc chắn sẽ bị hắn ta trả thù, không cần thả ra vội."

Cai ngục lại hạ tay xuống, giọng điệu không tốt: "Ngươi cái gì mà ngươi, đại nhân chỉ sai ta thả hắn ra chứ không phải ngươi, liên quan gì tới ngươi? Cứ yên tĩnh mà ở đó đi."

Đường Tiểu Hà chết lặng.

Nàng nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của Mã Đại Tráng, không nghĩ ra vì sao hắn có thể được thả ra ngoài, còn mình thì không, còn có công lý nữa hay không đây?

"A a a! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!" Đường Tiểu Hà đỏ bừng mắt, điên cuồng rung lắc song sắt, "Cả đời Đường Tiểu Hà ta tích đức làm việc thiện, giết cá cũng không giết cá có trứng, sao ta lại lâm vào cảnh ngộ như này! Ông trời ơi, sao ngài lại không mở mắt ra mà xem! Nếu làm người tốt mà không có báo đáp, từ nay về sau ta sẽ làm kẻ đại gian ác!"

Cai ngục: "Lắc hư song sắt là phải đền tiền đó."

Đường Tiểu Hà vội vàng bỏ tay ra.

***

Thời tiết đầu xuân trong lành, trời trong nắng ấm.

Mã Đại Tráng ra khỏi đại lao của Đại lý tự, bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào mắt, hắn ta giơ tay lên che nắng, cười nói với cai ngục đứng bên cạnh: "Mấy ngày nay nhờ có ngài chăm sóc, tiểu đệ chắc chắn sẽ nhớ kỹ phần ân tình này của ngài."

"Được rồi được rồi, đi nhanh đi."

"À, được được."

Sau khi khách sáo một phen xong, Mã Đại Tráng được người dẫn đi ra cửa hông phía đông của Đại lý tự.

Thời điểm bước ra khỏi cửa, vẻ mặt của Mã Đại Tráng lập tức thay đổi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.

"Hừ, con như tên tiểu tử Đường Tiểu Hà kia gặp may." Mã Đại Tráng nhỏ giọng mắng chửi, ngữ khí hung ác, "Nếu có thể ra ngục cùng lúc với ta, nói gì thì nói lão tử cũng nhất định phải chặt một tay một chân của hắn, để hắn bớt xen vào chuyện của người khác."

Mắng xong, hắn ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua đám đông náo nhiệt, khẽ nói: "Dù sao cũng không thể ở lại kinh thành được nữa, chi bằng về quê tránh đầu sóng ngọn gió, cũng tiện chăm sóc nương và tiểu muội."

Vừa dứt lời, chỉ nghe "bốp" một tiếng, Mã Đại Tráng trợn trắng mắt, ngã thẳng về phía trước.

Trương Bảo run rẩy cầm chày gỗ trong tay: "Hắn sẽ không tắt thở luôn chứ?"

Vương Tài an ủi hắn: "Không đến mức đó đâu, nếu lỡ có chết thì tìm đại chỗ nào đó chôn là được, cũng không có ai trông thấy -- nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy Đại lý tự xử án bao giờ à!"

Hai người kêu hai sai dịch tới, hợp sức khiêng Mã Đại Tráng lên xe, lấy miếng vải đắp lên người hắn, rồi kéo tới khách điếm Tu Duyên.

Ban đêm, trăng mờ sao thưa.

Ánh trăng trắng sáng chiếu qua khung cửa sổ, rải đầy sương trắng trên mặt đất, gió mát thổi qua khe cửa, len lỏi khắp căn phòng, mang theo cảm giác se se lạnh.

Mã Đại Tráng chậm rãi mở mắt ra, lập tức hít sâu một hơi, bàn tay không tự chủ đặt sau gáy, lẩm bẩm mắng: "Mẹ kiếp, kẻ nào dám đánh lén lão tử --"

Vừa mắng hắn vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thoáng qua một cái hắn đã sợ đến ngây ngẩn cả người.

Trước mắt là khung cảnh mà hắn phải ghi tạc trong lòng -- nhà bếp khách điếm Tu Duyên.

"Ta... Sao ta lại ở đây?" Hắn ta thấy hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy ra cửa, nhưng không hiểu sao cửa lại không mở được, dường như đã bị khóa từ bên ngoài.

"Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Hắn nhấc chân mạnh đạp mạnh lên cửa, muốn đá văng cửa ra nhưng không được mà còn chân còn bị đau, hắn quay đầu lại muốn chui ra bằng đường cửa sổ.

Kết quả vừa ngoảnh đầu lại, hắn ta suýt chút nữa là hồn bay phách lạc.

Trong bóng tối mờ mịt, chỉ thấy trước tấm thớt thái đồ ăn có đặt một cái băng ghế, có một nữ nhân tóc tai rối loạn đang ngồi trên ghế, mặc áo lụa đỏ thẫm, váy dài màu xanh nhạt đơn giản, máu tươi từ đầu ngón tay của nữ nhân đó chậm rãi nhỏ giọt xuống đất, phát ra âm thanh "tí tách"...

"A!"

Mã Đại Tráng co quắp ngã xuống đất, cơ thể không ngừng rụt về sau, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không thể nào! Chuyện này không có khả năng! Chắc chắn là ta đang nằm mơ! Đúng vậy! Ta đang nằm mơ!"

Hắn ta vội vàng nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, cơ mặt run rẩy, miệng run lập cập nói: "Chỉ là mơ thôi, tỉnh mộng là được, tỉnh mộng là xong..."

Đúng lúc này, chỗ băng ghế truyền tới tiếng hát du dương --

"Tóc thiếp vừa che trán,

Hay bẻ hoa trước nhà.

Chàng cưỡi ngựa tre tới,

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.

Cùng ở phố Trường Can,

Trẻ nhỏ không tị hiềm..."

Tiếng ca càng lúc càng dồn dập, càng ngày càng gần, dần dần biến thành tiếng nỉ non bên tai Mã Đại Tráng.

Mã Đại Tráng nghe bài hát này, cảm nhận được hơi lạnh bao trùm xung quanh, hắn vẫn vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy như cầy sấy.

Hắn ta càng run sợ hơn, từ trong khóe mắt lại chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi, run giọng nghẹn ngào nói: "Cửu Nương, Cửu Nương, xin nàng hãy tha thứ cho ta, ngày đó ta thật sự chỉ lỡ tay thôi, nếu không phải nàng khích bác ta, làm sao ta có thể xuống tay chém nàng được, ta, ta yêu nàng như vậy cơ mà..."

Bỗng nhiên, tiếng ca ngừng lại.

Giai điệu ai oán buồn bã ban đầu bỗng chốc biến thành giọng nam tử vang dội: "Hay lắm, thật sự là ngươi."

Mã Đại Tráng mở mắt ra, chỉ thấy trong bếp đã thắp mấy ngọn nến, những người cầm nến lần lượt bước ra từ trong bóng tối, trên người đều mặc công phục xanh xám của Đại lý tự, không cần nói cũng biết thân phận của những người này là gì.

Mà "Cửu Nương" đang đứng trước mặt hắn ta, thật ra là một tên tiểu bạch kiểm với đôi mắt đào hoa cải trang thành, là một gã đàn ông chính hiệu.

Lúc này Mã Đại Trang mới ý thức được rằng mình đã bị lừa, tức giận đến mức đấm một quyền xuống đất, quát: "Ngươi là ai!"

Thôi Quần Thanh hất mái tóc dài ra sau vai, hắng giọng một cái rồi ôn hòa nói: "Để ta tự giới thiệu một chút, ta họ Thôi tên Quần Thanh, tự Tầm Áng, xuất thân từ dòng họ Thanh Hà Thôi thị, một trong năm họ nổi tiếng nhất, mười tám tuổi đỗ cử nhân, mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, cùng năm đó tiến vào Hàn Lâm viện, hai mươi tuổi..."

Tống Hạc Khanh đẩy hắn qua một bên, cau mày bình tĩnh nhìn chằm chằm Mã Đại Tráng, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: "Đưa về, thăng đường,"

Nửa đêm, trong công đường của Đại lý tự đèn đuốc sáng trưng, nha dịch đứng thành hai hàng, mỗi hàng có ba người đứng đối diện nhau.

Tống Hạc Khanh vỗ kinh đường mộc, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Mã Đại Tráng, bổn quan hỏi ngươi, ngươi và Bạch Cửu Nương là thanh mai trúc mã, đã có tình cảm sâu nặng từ nhỏ, sau khi nàng ta bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, thậm chí ngươi còn từng đau khổ đi tìm nàng ta khắp nơi, vì sao bây giờ ngươi lại ra tay sát hại nàng ta."

Mã Đại Tráng cười lạnh một tiếng, không nhát gan không sợ hãi, giống như vò mẻ không sợ nứt, nhìn thẳng vào Tống Hạc Khanh nói: "Xem ra Tống đại nhân đã điều tra được không ít chuyện, đúng vậy, ta đã nói dối, nhưng các ngươi có thể dựa vào những thứ đó mà kết tội ta sao? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Vừa rồi là ta bị dọa sợ nên ngớ ngấn, nói ra những lời vớ vẩn, các ngươi sẽ không tin là thật đó chứ?"

Vương Tài không nhìn nổi nữa, lại gần nói nhỏ vào tai Tống Hạc Khanh: "Đại nhân, không bằng cứ cho tên tiểu tử này ăn bốn mươi đại bản trước."

Tống Hạc Khanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Mã Đại Tráng, mắt cũng không thèm chớp.

Mới đầu Mã Đại Tráng còn có thể chống đỡ được, nhưng thời gian dần trôi qua, hắn dần dần cảm thấy da đầu tê rần, hồn vía cũng bị ánh mắt sắc bén kia đục thành từng lỗ, dần dần không chịu nổi nữa liền cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt đó nữa.

Vị Thiếu Khanh đại nhân này tuy còn trẻ tuổi, nhưng khí thế toát ra lại hoàn toàn không non nớt chút nào, không giận tự uy.

Bỗng nhiên, người ngồi trên cao đường mở miệng: "Mã Đại Tráng, đây là bổn quan cho ngươi một cơ hội."

"Chỉ cần bổn quan muốn, sẽ có hàng trăm biện pháp để cạy miệng ngươi, buộc ngươi phải nói ra sự thật, dù sao trong luật pháp Đại Ngụy, chưa từng nói rằng không thể tra tấn đối tượng tình nghi. Nhưng bổn quan niệm tình ngươi đã xa nhà nhiều năm, không muốn ngươi bị thiếu mất cánh tay hoặc cụt chân khi gặp người thân lần cuối trước khi ngồi tù nên đừng có không biết điều."

Lần này Mã Đại Tráng hoàn toàn hoảng loạn, ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy nói: "Lời này có ý gì? Chẳng lẽ nương ta và tiểu muội cũng tới kinh thành rồi sao!"

Tống Hạc Khanh không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Vẻ mặt Mã Đại Tráng hoảng loạn suy sụp, đôi mắt lấp lóe ánh nước, liên tục đấm vào đầu mình, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Là do ta bất hiếu, ta thực sự có lỗi nương, ta cũng không phải là một huynh trưởng tốt, ta có lỗi với tiểu muội."

Tống Hạc Khanh: "Bổn quan hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nhận tội hay không."

Mã Đại Tráng ngừng tay lại, cúi đầu thật thấp, cắn răng nói: "Ta...nhận tội."

Lục sự vội vàng cầm bút, chuẩn bị ghi lại tình tiết vụ án.

Mã Đại Tráng nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, nói: "Từ khi tìm được Cửu Nương, ngày nào ta cùng mong muốn được thành thân với nàng, nhưng nàng luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối, còn thường xuyên trêu ghẹo khách khứa ngay trước mặt ta, những chuyện này ta đều nhịn, chỉ nghĩ rằng nàng lưu lạc bên ngoài, tính tình thay đổi một chút cũng bình thường, chỉ cần ta ở bên cạnh nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hổi tâm chuyển ý."

"Nhưng ta không nghĩ tới, từ sau khi Đường Tiểu Hà kia đến khách điếm, cả tâm trí nàng đều đặt hết lên người Đường Tiểu Hà, không chỉ cả ngày chui vào phòng bếp, đến đêm còn đi lấy lòng cái tên họ Đường đó, lại còn tự tay nấu đồ ăn cho hắn, bản thân ta còn chưa từng được thử qua món mì mà nàng nấu lần nào..."

Sắc mặt Tống Hạc Khanh không chút thay đổi, bình thản nói: "Sau đó thì sao."

Mã Đại Tráng lau nước mắt, nói tiếp: "Họ Đường kia không mở cửa, nàng ấy không đưa mì được, ta ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh, bèn mặc quần áo trước, đợi nàng đi xuống thì đề nghị nàng theo ta vào phòng bếp nói chuyện. Nàng đồng ý, đặt chén mì xuống đi theo ta, nhưng chưa nói được vài câu thì đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, còn nói nhiều lời làm tổn thương ta."

"Nàng ta nói gì?" Tống Hạc Khanh hỏi.

Mã Đại Tráng hít hít mũi, dừng một lúc lâu mới nức nở nói: "Nàng nói, nàng không muốn dây dưa với ta như vậy nữa, nàng muốn có cuộc sống mới, có nam nhân mới, nàng không muốn quay lại như trước đây nữa, cũng không muốn nhìn... nhìn thấy ta nữa, bảo ta cuốn xéo đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nàng --"

Mã Đại Tráng khóc rống lên: "Ta, lúc đó ta vô cùng tức giận, nên tiện tay cầm con dao phay trên bàn lên, đặt lên cổ nàng, muốn ép buộc nàng đồng ý thành thân với ta. Nhưng nàng lại không hề sợ hãi, cũng không kêu la gì cả, chỉ cười lạnh với ta, nói ta là đồ bỏ đi, nói trước đây ta còn không có dũng khi bỏ trốn với nàng, hiện tại lấy đâu ra bản lĩnh để chém chết nàng, bảo ta nếu có gan thì chém đi, không chém thì không phải là đàn ông... Ta, ta thật sự rất tức giận, cho nên, cho nên... Đại nhân! Ta dập đầu cầu xin ngài, ngài hãy tha cho ta một con đường sống! Ta chỉ là nhất thời hồ đồ! Bản tính ta không phải là người xấu đâu!"

Tống Hạc Khanh coi như không nghe thấy, nhắm mắt tái dựng lại hiện trường đêm đó trong đầu.

Sau khi Mã Đại Tráng vung dao chém chết Bạch Cửu Nương, lúc chạy ra ngoài đã mang theo con dao gây án, trong lúc vội vàng không biết phải xử lý con dao như thế nào, nên lúc đi ngang qua giếng liền ném nó xuống đó. Lại trùng hợp đúng lúc đó Đường Tiểu Hà đến nhà bếp tìm thức ăn, đụng phải hiện trường Bạch Cửu Nương chết thảm, Mã Đại Tráng nghe thấy tiếng động, liền tương kế tựu kế chạy về. Bởi vì trời tối, Đường Tiểu Hà không nhìn thấy trên người hắn có vết máu, hắn lại lao vào vũng máu cố ý làm bản thân dính đầy máu, lúc này mới thoát khỏi diện tình nghi.

Quá khứ của hai người Mã Bạch chưa từng kể ra cho người ngoài, nếu không phải Tống Hạc Khanh phái Thôi Quần Thanh đến quê cũ của hắn ta một chuyến, lại dùng mưu kế lừa hắn ta nói ra sự thật, vụ án này khó có thể kết thúc suôn sẻ như vậy.

Lại một đêm nữa trôi qua, phía chân trời xuất hiện những tia sáng bạc, ánh bình minh chiếu rọi lên bức tranh Hải Trãi* cưỡi mây sau lưng ghế quan, tà khí tan biến, vạn vật sáng tỏ.

*Con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian.

Tống Hạc Khanh ngồi trước bàn xử án, bưng tách trà sâm lên uống một ngụm, nhìn ba người đang ôm nhau khóc nức nở bên dưới công đường, bỗng nhiên nói: "Khóc đi, khóc xong rồi lên đường cho tốt."

Thôi Quần Thanh vẫn mặc bộ đồ nữ trang áo hồng quần xanh kia, nhìn Tống Hạc Khanh, vô cùng ra vẻ giơ tay che chặt trái tim bé nhỏ của mình, hít một hơi thật sâu nói: "Thật đáng sợ, một câu nói thật tàn nhẫn, ngươi làm chức Thiếu Khanh Đại lý tự kiểu gì thế?”

Tuy nhiên thực tế là vậy, bất kể là luật pháp của triều đại nào, cố ý giết người thì đều là tội chết chém đầu thị chúng. Càng không nói đến Tống Hạc Khanh là một người lao động miệt mài, làm việc vô cùng coi trọng tốc độ và hiệu quả, Diêm Vương muốn hắn ta chết vào canh ba, Tống đại nhân sẽ không để hắn ta sống đến canh hai, chết sớm siêu sinh sớm.

"Có nhân ắt có quả." Tống Hạc Khanh lại nhấp một ngụm trà sâm, lạnh nhạt nói, "Mặc dù ta không thể bảo đảm có thể làm chức Thiếu Khanh Đại lý tự này tốt đến mức nào, nhưng ít nhất sẽ không bỏ qua cho kẻ thủ ác, và không hàm oan cho người tốt -- hắt xì!"

Tống Hạc Khanh xoa xoa mũi, khó hiểu hỏi: "Cảm lạnh à?"

Giờ này khắc này, trong nhà giam Đại lý tự.

Hai tay Đường Tiểu Hà nắm chặt song sắt, khàn giọng gào lên: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài đi! Tống Hạc Khanh, ngươi không phân biệt rõ thiện ác, đổ oan cho người tốt! Ngươi là tên cẩu quan! Đại cẩu quan!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc