"Dâu đây dâu đây, dâu tằm đỏ tím to ngọt đến tận trong tim đây--"
"Mỳ lạnh gà xé, rưới tương đỏ rắc hành lá, món mỳ lạnh gà xé cay nồng bao no đây --"
"Ô mai chua ngọt đây, mát lạnh cộng thêm vị chua chua ngọt ngọt của ô mai, đầu xuân uống ô mai, xua tan trăm bệnh đây --"
Trên phố Mã Hành ở kinh thành, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của các quầy hàng rong dọc theo hai bên đường, nhìn xung quanh, những người đang gánh những sọt tre bày bán đủ loại điểm tâm, trái cây, súp canh thịt, khiến người ta nhìn đến chóng mặt.
"Nhường đường một chút! Cảm phiền nhường đường một chút!" Đường Tiểu Hà đi xuyên qua dòng người, giống như con cá bơi ngược dòng, bước đi rất nhanh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Nàng bị nhốt trong đại lao gần nửa tháng, sắc mặt xám xịt, cả người vừa dơ vừa hôi hám, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt là vẫn to tròn sáng ngời.
Người đi lại trên đường nhìn thấy "thiếu niên" bẩn thỉu hôi hám này, chỉ nghĩ là một đứa trẻ ăn xin lang thang từ đâu đến, vội vàng tránh sang hai bên như sợ bị lây bẩn, nên đương nhiên không có ai cản đường nàng.
Đường Tiểu Hà chạy một mạch không dám dừng lại để thở, hối hả chạy vào con hẻm lớn của khu buôn bán, lập tức nhìn thấy tấm biển lớn đang lay động trong gió trước cửa Thiên Hương lâu.
Thiên Hương lâu là tửu lầu lớn nhất và sang trọng nhất kinh thành, đầu bếp nổi tiếng nhất của tửu lầu hàng năm đều có thể vào cung hiến nghệ, phần thưởng nhận được nhiều đến nỗi có dùng xe kéo cùng kéo không hết nổi, nếu may mắn thì sẽ được giữ lại trong cung làm ngự trù, như thế cũng được coi như là một nhân vật có tiếng tăm. Còn nếu may mắn hơn nữa thì sẽ nhận được con dao phay bằng vàng do bệ hạ ban thưởng, tương đương với kim bài miễn tử, không chỉ có thể truyền lại cho con cháu mà gia tộc còn được ghi vào sử sách, nói câu mang lại vinh quang cho tổ tiên cũng không quá đáng.
"Ha... Cuối cùng cũng tới rồi." Đường Tiểu Hà nặng nề thở hổn hển, trong mắt không thể chứa đựng bất cứ điều gì khác, vội vã chạy thẳng vào cửa, "Thiên Hương lâu, ta tới -- "
"Bịch!"
Đường Tiểu Hà không kịp đề phòng bỗng nhiên bị ngã cắm mặt xuống đất.
Tiểu nhị đứng trước cửa tửu lâu thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tên ăn mày này ở đâu ra thế, đây là nơi nào mà cũng dám xông vào."
Đường Tiểu Hà run rẩy giơ tay lên: "Ta không phải ăn xin, ta đến, xin làm đầu bếp..."
Đối phương nhíu mày nói: "Đầu bếp? Thiên Hương lâu chỉ tuyển đầu bếp vào ngày mùng một tháng ba, bây giờ là mùng ba tháng ba, ngươi đã đến muộn mất hai ngày rồi, ngay cả tạp dịch cũng đã tuyển đủ người rồi, làm đầu bếp cái gì, ngươi tới từ đâu thì mau mau trở về đó đi."
Đường Tiểu Hà nghe vậy liền bật khóc, nức nở nỏi: "Không thể châm chước một chút sao?"
"Châm chước cái gì mà châm chước! Ngươi cho rằng ngươi là ai! Cút đi nhanh lên, đừng có cản trở chúng ta mở cửa buôn bán!"
Một cơn gió thổi qua, bả vai Đường Tiểu Hà sụp xuống, tinh thần và sức lực đều bị rút cạn.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn tòa lầu nguy nga cao ngất không thể với tới trươc mặt, hốc mắt cay xè, quay người mơ màng bước đi, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Không có tiền, công việc cũng mất." Nàng nhìn chằm chằm mũi chân thì thào nói, "Đi đường xa như vậy, gặp nhiều khốn đốn như thế, tất cả đều thành công dã tràng, không còn lại gì cả."
Càng nghĩ nàng càng thấy tủi thân, không đi nổi nữa, ngồi sụp xuống bên vệ đường khóc nấc lên.
Vì vẻ ngoài ngây thơ non nớt của nàng, không ít người đi đường tốt bụng dừng lại hỏi thăm xem có chuyện gì, nhưng không người nào biết ai đã ức hiếp nàng.
Khi Đường Tiểu Hà nghe thấy hai chữ "ức hiếp", thì càng khóc thảm thương hơn, thầm nghĩ ta như này không phải là bị ức hiếp thì là gì? Nếu như không phải bị giam giữ lâu như vậy, sao ta lại bỏ lỡ mất thời gian chiêu mộ của Thiên Hương lâu chứ. Giờ thì hay rồi, tìm được chỗ ở cũng là cả một vấn đề, về nhà thì lấy đâu phí đi đường, chẳng lẽ phải thật sự ra phố làm ăn mày ư?
-- Đều do cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia gây ra!
Đường Tiểu Hà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng to trong lòng: "Nếu không phải do cái tên cẩu quan kia hàm oan cho người tốt, không phân rõ đúng sai, ta đâu phải lưu lạc tới mức thảm hại như bây giờ, không được, ta không thể cứ vậy mà buông tha cho hắn được!"
Đúng lúc Đường Tiểu Hà đang suy nghĩ biện pháp làm sao để trút cơn giận này, thì ở con đường phía đông có người gõ chiêng gào to dưới tấm bảng dán tờ bố cáo: "Tới xem thử đi! Đại lý tự đang chiêu mộ đầu bếp làm việc trong nhà ăn, đãi ngộ vô cùng tốt, không giới hạn kinh nghiệm, tới trước thử trước!"
Đường Tiểu Hà dựng tai lên nghe ngóng, tâm tư xoay chuyển, vội vàng lau nước mắt chạy vọt tới.
Trước tờ bố cáo có không ít dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, nhưng không có ai có ý định muốn xé bố cáo xuống, ngược lại còn xì xào bàn tàn chế nhạo nói: "Tháng trước Đại lý tự đã đổi tất cả bốn đầu bếp rồi, chúng ta cũng không biết là bên trong đã xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng không dám đi."
"Ngươi không đi ta cũng không đi."
“Các ngươi đều không đi, ta đây cũng không đi."
Vất vả lắm Đường Tiểu Hà mới chen qua được đám người đó để đi lên phía trước, nàng hít sâu một hơi, nhanh gọn giơ tay xé bố cáo trên tấm bảng xuống, quay đầu hỏi thăm: "Trực tiếp cầm cái này đến Đại lý tự là được phải không?"
Mọi người vây xem đều mơ hồ gật đầu.
Đường Tiểu Hà nhếch miệng cười cười, kẹp tờ bố cáo vô nách, cất bước chạy đi: "Đa tạ!"
Mọi người: "..."
Trong nháy mắt, trước cửa lớn của Đại lý tự.
Sai dịch canh cửa cau mày, đánh giá thiếu niên lem luốc trước mặt: "Sao lại là tiểu tử ngươi nữa vậy?" Không phải vừa mới được thả ra sao.
Đường Tiểu Hà thở hổn hển lắc đầu, lấy tờ bố cáo kẹp ở nách ra, đưa cho sai dịch nói: "Ta ... Ta tới để ứng tuyển đầu bếp."
Sai dịch càng nhíu mày chặt hơn, tỉ mỉ đánh giá Đường Tiểu Hà từ trên xuống dưới một lần nữa, nghi ngờ hỏi: "Đầu bếp? Ngươi ư?"
"Ta làm sao! Không thử một chút thì làm sao biết được!" Cái ánh mắt nghi ngờ kia làm Đường Tiểu Hà thấy bực bội.
Cãi cọ qua lại gần nửa nén nhang, sai dịch đành chịu thua, kêu người dẫn Đường Tiểu Hà vào Đại lý tự.
Chủ yếu là vì bây giờ ngoài nàng ra, chẳng có ai khác đến để ứng tuyển nữa cả.
Trên đường đi tới nhà ăn, Đường Tiểu Hà cười hì hì hỏi thăm tiểu lại dẫn đường: "Đại ca, sau này tất cả mọi người trong Đại lý tự đều sẽ ăn cơm do một mình ta nấu đúng không?"
"Đương nhiên, làm sao, ngươi sợ mệt à?"
"À, không phải thế, chỉ là ta hơi tò mò một chút, với thân phận của Thiếu Khanh đại nhân, chẳng lẽ cũng sẽ ăn cơm của nhà bếp làm chung với thuộc hạ sao? Ngài ấy không có đầu bếp riêng ư?"
"Không có, Thiếu Khanh đại nhân là quan thanh liêm, nên không bao giờ dung túng cho bản thân mình."
"Ha ha như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt!" Đường Tiểu Hà cười thầm trong bụng, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tiểu lại, nàng vội vàng giải thích: "Ta nghĩ thế này, Thiếu Khanh đại nhân cũng ăn ở nhà ăn, nếu như món ăn của ta có thể được Thiếu Khanh đại nhân khen ngợi, một khi ngài ấy vui vẻ thì sẽ nhớ đến ta, chẳng phải ta lại có thêm một con đường sao?"
Tiểu lại hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường: "Đâu ra nhiều con đường cho ngươi chứ, ngươi cứ nghĩ cách làm sao để qua được cửa ải hôm nay trước đã rồi nói sau."
Đường Tiểu Hà: "Hả?"
Nàng chưa kịp hỏi thăm lý do thì đã tới trước cửa nhà ăn rồi.
Nhà ăn của Đại lý tự rất lớn, có thể chứa được hai ba trăm người, được chia thành hai khu vực rõ ràng, trong đó một khu là nhà bếp, ở giữa nhà bếp có ba cái bếp lớn, bên cạnh bếp lớn phía đông có cửa sổ lấy cơm, rất thuận tiện cho việc phục vụ.
Đường Tiểu Hà đứng trong nhà bếp, đang làm quen với môi trường xung quanh, tiểu lại đứng sau lưng nàng bỗng lên tiếng: "Sắc trời không còn sớm nữa, chưa tới một canh giờ nữa là tới giờ cơm rồi, ngươi tự lo liệu đi nhé, ta còn có việc phải đi trước đây."
Đường Tiểu Hà giật mình, trợn mắt quay người lại hỏi: "Cái gì mà chưa tới một canh giờ nữa là tới giờ cơm? Ta vừa mới tới thôi mà, không có ai hướng dẫn cho ta à?"
Tiểu lại đã bước đi, không kiên nhẫn lầu bầu nói: "Bây giờ nhà ăn không có người, dù sao ngươi cũng chỉ trụ được tối đa đến ngày mai, cố làm một bữa cho xong là được, thế mới không lãng phí tình cảm kia của chúng ta."
Mắt thấy người đã đi xa, Đường Tiểu Hà vội vàng cất giọng nói: "Vậy các ngươi muốn ta làm món gì?"
Giọng của tiểu lại chậm chạp vọng lại -- "Có cái gì thì làm cái đó đi."
Đường Tiểu Hà mù mờ không hiểu gì, vốn ôm ý đồ xấu mà vào Đại lý tự, bây giờ không hiểu sao lại có cảm giác giống như tự mình bán đứng mình.
Thời gian không chờ đợi ai, Đường Tiểu Hà không dám suy nghĩ nhiều nữa, quay người đi đến trên kệ tìm nguyên liệu để chuẩn bị nấu nướng. Kết quả là không tìm thì không sao, nhưng đường đường là nhà ăn của Đại lý tự lại chỉ có thể tìm thấy một đống bắp cải, không biết bắp cải đã để bao lâu mà phần lá ngoài đã thối rữa, muốn ăn thì phải lột bỏ hết mấy lớp lá đi.
Đường Tiểu Hà nghẹn họng không nói nên lời, cẩn thận kiểm tra quanh phòng bếp một lần nữa, tìm được một hũ mỡ heo cùng với nửa túi bột bắp, và một bó miến không biết đã để bao lâu mà phủ đầy bụi, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Nếu nói là trong cái rủi có cái may, thì chính là hành gừng tương dấm đều không thiếu, chỗ cửa sổ còn có hai xâu ớt khô đỏ tươi.
Đường Tiểu Hà nhìn mớ nguyên liệu nấu ăn ít ỏi, rất nhanh đã có ý tưởng, liền xắn tay áo múc nước rửa rau.
Rửa rau xong, lúc đầu nàng còn kiên nhẫn dùng dao thái rau, nhưng sau đó động tác của nàng có hơi điên rồ, nàng vứt dao đi, trực tiếp dùng tay xé rau thành từng mảnh, cũng không biết nàng tưởng tượng bắp cải thành cái gì mà càng xé càng hăng, miệng lẩm bẩm chửi rủa: "Tống Hạc Khanh, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ khiến ngươi không có quả ngọt để ăn! Ngươi chờ đó! Đồ cẩu quan!"
Xé hết rau rồi Đường Tiểu Hà bắt đầu bắc nồi lên cho dầu vào.
Củi lửa trong phòng bếp rất đầy đủ, nhưng bếp lại lạnh quá mức, không biết đã bao lâu rồi chưa đốt lửa. Mãi cho đến khi Đường Tiểu Hà đốt nóng nồi, múc một khối mỡ heo trắng to cho vào nồi, mỡ heo tan chảy phát ra tiếng xèo xèo, phòng bếp lạnh lẽo mới lại xuất hiện hơi ấm của bếp lửa.
Thời gian dần trôi, mỡ heo từ một khối trắng to tan chảy thành nước mỡ vàng óng, dưới đáy nồi còn đọng lại chút cặn, cặn mỡ bị chiên lại một lần nữa, dần hòa quyện vào dầu, cả phòng bếp tràn ngập hương thơm đậm đà.
Khi dầu sôi, Đường Tiểu Hà cho tỏi ớt đã băm nhỏ vào, thêm nước tương và các gia vị khác, cuối cùng đổ mớ bắp cải đã xé vào nồi, thoáng chốc, bắp cải còn đọng nước chạm vào dầu nóng, tiếng xèo xèo vang dội như muốn lật tung nóc nhà, mùi thơm ngào ngạt từ trong nồi bốc lên theo làn khói.
Đường Tiểu Hà cầm cái muôi còn to hơn cả mặt mình để đảo rau, nhờ vào nhiều năm luyện tập dùng muôi nên cánh tay rất có lực, nên nàng cũng không cảm thấy quá tốn sức khi đảo nồi thức ăn to như thế, chỉ có điều tay ngắn không thể đảo xa được nên hơi phiền.
Trong lúc xào, Đường Tiểu Hà không quên cho thêm muối, nước muối làm héo lá rau, ép toàn bộ nước ra ngoài, cho dù không cho thêm một giọt nước nào, nàng vẫn có thể nấu được cả nửa nồi canh rau.
Đường Tiểu Hà lại rửa sạch bó miến dính đầy bụi bẩn, sau khi rửa sạch thì cho hơn phân nửa bó miến vào nồi. Bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, nàng đổ nửa túi bột bắp vào tô, thêm nước và khuấy đều cho đến khi đặc sệt lại, nàng nhào bột và vo thành từng khối nhỏ, sau đó vỗ "bộp" từng cái vào dán thành nồi.
Vỗ như thế một vòng lớn, đại công cáo thành, nàng đậy nắp nồi lại.
Đường Tiểu Hà thấy nóng quá, trong lúc chờ hầm đồ ăn, nàng đi đến bên cái chum nước rửa mặt mũi thật sạch, rửa xong nàng thấy rất sảng khoái, thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm.
Nhìn mấy chậu nước rửa rau, Đường Tiểu Hà thấy tiếc vì đổ đi thì lãng phí quá, liền tìm chổi và giẻ lau lau chùi toàn bộ phòng bếp một lượt cho sạch sẽ. Chùi rửa xong, rau cũng chín, nàng rửa tay một lần nữa rồi đi mở nắp nồi, khi nắp nồi được nhấc lên, một làn sương trắng xóa bốc lên tận nóc nhà, mùi đồ ăn và mùi dầu mỡ lan tỏa khắp phòng.
Bắp cải trong nồi phát ra tiếng "ùng ục ùng ục" mê người, sợi miến thấm đẫm nước canh, từ khô cứng trở nên mềm mại bóng bẩy. Bánh nướng trên thành nồi đã chín vàng, màu vàng óng ả, mặt tiếp xúc với nồi có lớp vỏ xốp giòn, một số trượt xuống từ thành nồi, ngâm trong nước canh, hút đẫm nước canh và trở nên mềm mại, run rẩy theo ngọn lửa.
Đường Tiểu Hà dập tắt bếp, tính nhẩm cũng đã gần đến giờ, nàng ngó ra ngoài nhưng không thấy ai đến.
Lo lắng món canh để lâu sẽ ảnh hưởng đến hương vị, nàng bước ra khỏi bếp, hai tay chống nạnh, cất cao giọng gọi to khắp nơi: "Giờ cơm -- đến -- rồi."