Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 4: Vu oan cho người tốt

Trước Sau

break

"Hắt xì -- "

Phòng giam nằm dưới lòng đất, không khí vừa ẩm ướt vừa hôi hám, khiến Đường Tiểu Hà bị hắt hơi liên tục.

Nàng xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai đang mắng ta thế."

Nói xong, ánh mắt của nàng không tự chủ được lại lướt qua bóng lưng của Mã Đại Tráng.

Nếu như lúc trước ở khách điếm Tu Duyên, Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Mã Đại Tráng, thì hiện tại nàng chỉ còn lại sự sợ hãi.

Nàng thật sự không nghĩ ra chữ "cũng" trong cái câu "Lão tử thật cũng muốn một đao chém chết ngươi" kia đến tột cùng là từ đâu mà ra.

Lúc này quản ngục mang một hộp cơm lớn đi tới, vừa đi vừa ném hai cái bánh bao chay vào từng phòng giam, vừa hét to: "Đều dậy đi! Ăn cơm đi!"

Suy nghĩ của Đường Tiểu Hà bị cắt ngang, bụng kêu réo ầm ĩ, cúi người nhặt mấy chiếc bánh bao nguội ngắt trên đất lên chà vào quần áo, há to miệng cắn một miếng.

Cho đến khi cắn đầy một miệng muối hột và củ cải trắng dính đầy cát.

"Ta nhổ vào!" Đường Tiểu Hà ném chiếc bánh bao xuống đất, vẻ mặt nhăn nhó, không ngừng phun nước miếng mặn chát trong miệng ra: "Khó ăn chết đi được, đây là đồ cho người ăn hay sao."

Quản ngục tức giận quát: "Có đồ ăn là mừng rồi! Tiểu tử ngươi lại dám lãng phí lương thực!"

Đường Tiểu Hà cũng tức giận, chống nạnh nói: "Lương thực tốt như vậy bị Đại lý tự các ngươi làm thành khó ăn như thế, các ngươi mới thật sự làm lãng phí lương thực!"

"Ngươi!"

Mắt thấy quản ngục lại chuẩn bị giơ roi lên, Đường Tiểu Hà vội vàng ngoan ngoãn trở lại, im lặng như con chim cút không dám rên lên một tiếng.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh bao trên mặt đất, ngửi thấy mùi hôi thối trong phòng giam, lại nghĩ tới việc tuyển chọn sắp diễn ra ở Thiên Hương lâu, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ phải đợi đến năm sau, nàng liền không thể bình tĩnh được nữa.

Nàng vươn hai cánh tay ra ngoài song sắt, giả vờ hiền lành ngoan ngoãn nói: "Đại ca đại ca, quản ngục đại ca, ngươi lại đây một chút đi, ta có chuyện gấp muốn nói."

Chân mày Quản ngục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bất đắc dĩ đi tới nói: "Ngươi có chuyện gì?"

Đường Tiểu Hà cố gắng hạ thấp giọng, khẽ nói: "Ta có manh mối quan trọng muốn báo cho Thiếu Khanh đại nhân, ngươi có thể giúp ta truyền đạt một tiếng được không?"

Quản ngục hừ lạng một tiếng: "Thiếu Khanh đại nhân là người mà ngươi muốn gặp là gặp được à, ngươi có manh mối gì, nói cho ta rồi ta sẽ đi bẩm báo lại cho đại nhân."

Đường Tiểu Hà liếc qua Mã Đại Tráng một cái, trong giọng nói lộ ra vẻ khó xử: "Nói ở đây không thích hợp cho lắm."

"Vậy thì khỏi nói." Quản ngục quay người muốn đi đến chỗ khác.

"Này, ngươi chờ một chút!"

Đường Tiểu Hà gấp đến mức suýt khóc, lại nhìn sang phòng giam bên cạnh, cắn răng nói với tên quản ngục bằng giọng nói cực kỳ nhỏ: "Ngươi ghé lỗ tai lại gần đây một chút."

Sau khi nói xong thì người nọ bỏ đi, Đường Tiểu Hà lo sợ bất an chờ đợi hai nén nhang, rốt cuộc cũng có một nhóm sai dịch đến mở cửa phòng giam bên cạnh, có vẻ như họ muốn đưa Mã Đại Tráng đi thẩm vấn.

Đường Tiểu Hà trơ mắt nhìn Mã Đại Tráng bị đưa đi, trái tim đập bình bịch liên hồi.

Nàng nhìn theo, bỗng nhiên Mã Đại Tráng quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, cả người nàng lập tức nổi hết cả da gà da vịt, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nữa .

"Nãi nãi người ở trên trời linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho cháu gái." Đường Tiểu Hà không ngừng cầu nguyện trong lòng, "Để cho tên hung thủ sớm lộ diện, cũng để cháu gái được nhanh chóng thả ra ngoài, kịp thời gian tham gia tuyển chọn của Thiên Hương lâu."

Đường Tiểu Hà thầm cầu nguyện, sau một đêm không ngủ mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, nàng liền co người nằm lên đống rơm rạ ẩm ướt trong ngục, chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng lo sợ và bất an.

Một giấc ngủ này Đường Tiểu Hà ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp.

Nàng mơ thấy mình được thả ra khỏi ngục, thành công vào làm ở Thiên Hương lâu, không bao lâu sau còn may mắn trở thành đầu bếp đứng đầu, có thể vào cung hiến nghệ và giành chiến thắng, được Hoàng đế khen thưởng, nhận được con dao vàng ngự tứ mà mình đã mơ ước từ lâu.

"Hì hì, nãi nãi, con đã làm được, con thật sự đã làm được..."

Đường Tiểu Hà đang ở trong mộng nhếch miệng cười ngây ngốc, khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt trong suốt, dường như vui đến phát khóc.

Đúng lúc này, bên tai nàng cũng thật sự vang lên một tiếng lại một tiếng gọi -- "Tiểu Hà, Đường Tiểu Hà..."

Nàng nửa mê nửa tỉnh, tưởng rằng nãi nãi đang gọi nàng, liền mơ màng mở mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, nói: "Nãi nãi, nãi nãi con rất nhớ người."

Sắc trời đã tối đen, ánh trăng rọi vào phòng giam qua ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, vừa vặn chiếu vào mặt Mã Đại Tráng, khiến gương mặt hắn ta trắng bệch.

Đường Tiểu Hà nhìn thấy gương mặt đó, hoảng sợ đến nỗi suýt hét lên, hai mắt trợn trừng giọng nói run rẩy: "Mã đại ca? Sao lại là ngươi?"

Sao ngươi lại quay trở lại.

Mã Đại Tráng nở nụ cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hà huynh đệ, có phải ngươi tố cáo ta với Tống đại nhân không?"

Trong phòng giam bên cạnh, hắn ta đi lại gần, chỉ cách Đường Tiểu Hà một song sắt, hai tay hắn ta bám chặt vào song sắt, như thể có thể bẻ gãy nó bất cứ lúc nào.

Đường Tiểu Hà tê hết cả da đầu, cơ thể không khỏi lùi về sau mấy bước, lắp bắp nói: "Không, không phải vậy, sao Mã đại ca lại nói như thế chứ."

"Vậy tại sao sau khi ngươi thì thầm với tên quản ngục đó xong, ta liền bị mang đi thẩm vấn, vẫn là cái tên họ Tống kia thẩm vấn ta."

Đường Tiểu Hà liều mạng lắc đầu, quay đi không nhìn Mã Đại Tráng nữa, ôm ngực cố gắng ổn định lại hơi thở: "Ta thật sự không biết, Mã đại ca ngươi đừng hỏi ta, ta không biết gì cả."

Mặc dù đưa gáy về phía hắn ta, nhưng Đường Tiểu Hà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Mã Đại Tráng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, đồng thời giọng nói thâm trầm thô ráp kia cũng nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng nàng -- "Tiểu Hà huynh đệ, ta không biết bản thân đã làm gì khiến ngươi hiểu lầm ta đến vậy, nhưng ngươi thực sự đã trách oan ta rồi."

"Khách điếm Tu Duyên đã mở từ lâu, cuối năm ngoái ta mới vào làm thuê trong tiệm, ta với trưởng quỹ trước đây không có quen biết, cũng không có thù oán gì, tội gì ta phải hãm hại nàng ấy chứ?"

Trong ngục rất tối và rất lạnh, Đường Tiểu Hà run cầm cập, hai tay nàng ôm chặt đầu gối lẩm bẩm: "Đúng vậy, ngươi và nàng ấy không thù không oán, tội gì ngươi lại hại nàng ấy..."

Nếu như người này thật sự có vấn đề, vì sao sau khi thẩm vấn xong lại có thể được thả về đây, có phải do mình thật sự đã suy nghĩ nhiều, đổ oan cho người tốt?

Đường Tiểu Hà cảm thấy mê mang.

Trong lúc đó, bên trong nha môn của Đại lý tự.

Tống Hạc Khanh chiến đấu hăng say với đống công văn cả một ngày, nhưng sổ con vẫn chất chồng như cũ cứ như phê duyệt mãi cũng không thể hết được.

Đại lý tự là hình ngục chấp chưởng trong cả nước, các vụ án khắp nơi trên cả nước đều phải được đưa đến Đại lý tự để thẩm tra lại một lần, sau khi cấp dưới thẩm tra xong thì mới được đưa đến cho Thiếu Khanh phê duyệt, như thế mới coi như hoàn thành một quy trình.

Vốn dĩ công việc này cũng không có gì quá mệt mỏi, bởi vì có hai vị Thiếu Khanh, trên hai vị Thiếu Khanh còn có một vị đứng đầu là Chính Khanh, mọi người phân công hợp tác với nhau cùng phê duyệt sổ con, sắp xếp như thế sao có thể khiến người ta mệt chết được.

"Đại nhân, nên nghỉ ngơi một chút đi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì ngài sẽ chết mất."

Hà Tiến bưng tô canh sâm trong tay, nhìn hai quầng thâm to tướng dưới mí mắt vị Thiếu Khanh đại nhân, mồ hôi trên trán túa ra ròng ròng, hắn sợ chỉ một khắc nào đó thôi người này sẽ đột tử ngay tại chỗ.

Tống Hạc Khanh dừng bút, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt không chớp lấy một cái, giống như bất ngờ bị đông cứng lại vậy.

Hà Tiến ngây người, vẻ mặt đưa đám nói: "Đại nhân? Đại nhân? Đại nhân đừng dọa tiểu nhân sợ mà, sao ngài không nhúc nhích gì hết vậy."

Tống Hạc Khanh bất ngờ mở miệng: "Câm miệng, bổn quan đang suy nghĩ, đừng có làm phiền ta."

Hắn nhìn chằm chằm ánh nến đang nhảy múa trước mặt, trong đầu hiện lên lí do thoái thác của Mã Đại Tráng.

"Thiếu Khanh đại nhân, tiểu nhân bị oan, là Đường Tiểu Hà vu oan cho tiểu nhân đúng không? Ngài đừng thấy tiểu tử kia nhìn có vẻ thành thật, nhưng thực ra trong lòng hắn đầy ý nghĩ xấu xa, hắn cố ý hãm hại ta, ngài không thể tin lời nói hoang đường của hắn được!"

"Thiếu Khanh đại nhân ngài ngẫm lại xem, tiểu nhân làm việc ở khách điếm Tu Duyên lâu như vậy, chưa bao giờ bất kính với chưởng quầy, hai người chúng ta không thù không oán, trước đây cũng không có quen biết, sao ta có thể ra tay sát hại nàng ta được? Ta còn phải dựa vào công việc bồi bàn này để kiếm tiền đấy."

"Thiếu Khanh đại nhân, xin ngài minh giám cho tiểu nhân!"

Thật ra sau khi nhận được manh mối mà Đường Tiểu Hà cung cấp, Tống Hạc Khanh đã suy đoán rằng mối quan hệ giữa Mã Đại Tráng và Bạch Cửu Nương không chỉ đơn giản là giữa bồi bàn và chưởng quầy, tuy nhiên những tiểu nhị khác trong khách điếm Tu Duyên vì sợ gặp rắc rồi nên khi được hỏi đều lắc đầu lia lịa, hỏi thêm nữa thì liền giả ngốc, không thể thu thập được chút manh mối hữu ích nào, cũng không thể làm gì được họ.

Tống Hạc Khanh càng suy nghĩ càng thấy đau đầu, nhưng lại không thể không suy nghĩ.

Hắn nhắm mắt, thở dài, giơ tay bóp bóp mi tâm nói: "Chuẩn bị giấy, mực để viết thư."

Hà Tiến vội vàng đi tìm giấy và bút để viết thư hộ, chuẩn bị viết thì hỏi: "Thiếu Khanh đại nhân muốn viết cho ai?"

"Thôi Quần Thanh." Một tay Tống Hạc Khanh chống má, cụp mắt xuống, toát lên vẻ biếng nhác và ung dung, trông giống như hồ ly vậy.

"Nói với hắn, nếu như trong vòng mười ngày mà hắn không tìm được manh mối, thì ta sẽ đem chuyện lúc hắn hai mươi tuổi mà còn đái dầm ra nói cho cả triều đình biết."

***

Mười ngày sau, mùng một tháng ba.

Một thớt ngựa đỏ thẫm phi nước đại vượt qua Thiên Ba Môn, phóng nhanh dọc theo đại lộ Thiên Ba, sau đó rẽ về phía đông vào đường Báo Từ, chạy thẳng tới Đại lý tự.

Trong thư phòng ở nha môn, Tống Hạc Khanh đang chán nản nhìn chén canh gà đầy dầu mỡ trước mặt, cánh cửa bất ngờ bị người ta đá văng ra.

"Nước! Nước! Nước!"

Không biết cả đoạn đường này Thôi Quần Thanh đã trải qua những gì mà cả người đầy bụi bặm tóc tai bù xù, hai sợi "tiên nhân" trước trán cũng muốn biến thành hai cái càng tôm, hai mắt đỏ ngầu, cổ họng khô khốc.

Tống Hạc Khanh bưng chén canh gà đưa qua cho hắn.

Thôi Quần Thanh nhận lấy, uống ừng ực ba hớp hết chén canh gà vào bụng, giơ tay lau miệng thở hổn hển nói: "Cái kia Mã... Mã Đại Tráng..."

"Cứ từ từ nói." Tống Hạc Khanh nâng bút bắt đầu viết, "Hai mươi tuổi đái dầm cũng không phải là chuyện lớn gì."

"Mẹ kiếp, Tống Hạc Khanh! Món nợ này chúng ta sẽ tính sổ với nhau sau!"

Sau khi mắng xong, Thôi Quần Thanh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Mã Đại Tráng kia, đúng là người trong thôn Mã gia, trong nhà còn có mẹ già và một em gái, dựa vào làm ruộng và dệt vải sống qua ngày --"

Tống Hạc Khanh gật đầu, ghi chép lại: "Hoàn cảnh trong nhà hắn cũng khớp với những gì hắn đã nói."

"Đương nhiên là ăn khớp rồi," Thôi Quần Thanh nói. "Bởi vì trọng điểm không phải ở trên người hắn, mà là ở trên người Bạch Cửu Nương!"

"Bạch Cửu Nương?" Tống Hạc Khanh nhíu mày.

Thôi Quần Thanh kích động nói: "Ngươi đoán coi Bạch Cửu Nương họ gì?"

Vẻ mặt Tống Hạc Khanh như kẻ ngốc, thăm dò hỏi: "Họ Bạch?"

"Sai! Bạch là họ của chồng nàng ta, sau khi lập gia đình nàng ta liền sửa lại hộ tịch, quê quán vốn không phải là chỗ đó. Trên thực tế nàng ta cũng họ Mã, cùng sinh ra ở thôn Mã gia với Mã Đại Tráng, hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ, đến khi trưởng thành còn tự định chung thân!"

"Nhưng cha mẹ hai bên không đồng ý, cha mẹ Bạch Cửu Nương sợ con gái làm ra chuyện hồ đồ nên đã nhanh chóng tìm cho nàng ta một mối hôn sự rồi gả nàng ta đi xa. Nhưng gả ra ngoài chưa tới hai năm thì chồng nàng ta bị bệnh mà chết, nhà chồng nàng ta cho rằng nàng ta khắc chồng, cho nàng ta chút tiền rồi đuổi nàng ta ra khỏi nhà. Nàng ta cầm tiền ra đi, nhưng cũng không quay về nhà mẹ đẻ, từ đó về sau không có tin tức gì, không có ai biết nàng ta đã đi đâu."

"Mã Đại Tráng nghe được chuyện này, trong lòng vốn đã nhớ mong nàng ta, hơn nữa lo lắng cho nàng ta là một nữ tử mà phiêu bạt bên ngoài, liền bỏ lại mẹ già và em gái, đi khắp nơi tìm kiếm nàng ta."

Chuyện phía sau mọi người đều đã biết, Bạch Cửu Nương rời xa quê hương, cầm bạc đến kinh thành mở khách điếm, cuối cùng Mã Đại Tráng cũng tìm được nàng ta, ở lại trong khách điếm làm bồi bàn.

Tống Hạc Khanh híp mắt lại, nghĩ đến câu nói kia của Mã Đại Tráng "Hai người chúng ta không thù không oán, trước đó không có quen biết", chỉ cảm thấy nực cười.

Hay cho một câu không có quen biết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc