Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 5: Chơi trò chơi

Trước Sau

break

Carly vừa ăn socola vừa bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng cô chưa đi được mấy bước đã phải lùi lại, vì trên sàn ngoài cửa không biết từ lúc nào đã có một tờ giấy được gấp ngay ngắn.

Cô cúi xuống nhặt lên và mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một bức tranh vẽ bằng bút sáp màu. Hai người đang nắm tay nhau, đường nét nguệch ngoạc vụng về đến mức giống tranh trẻ con mẫu giáo.

Dù vậy Carly vẫn cố nhận ra một người có tóc ngắn cầu vồng và mặc váy trắng rõ ràng là cô. Người còn lại mặc vest, tóc nâu, rất giống con búp bê.

Nhưng kỳ lạ là khuôn mặt của cậu bé ấy bị tô đen hoàn toàn, chỉ chừa lại hai chấm tròn màu nâu làm mắt. Bức tranh mất đi vẻ ngây thơ, mà mang theo cảm giác rờn rợn đáng ngờ.

Carly chê bai thẳng thừng: “Vẽ tôi xấu quá, chấm điểm kém.”

Dưới hai người là dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng sáp đen: [Trốn tìm, đến tìm tôi.]

Mắt Carly sáng rực. Cô nhớ lại chính mình từng nói trong phòng khách là, biết đâu Brahms sẽ chơi trò trốn tìm, đợi đến khi cô tìm thấy thì đâm chết cô thật. Giống như… tự ứng nghiệm lời tiên tri của mình.

Sau đó, một tờ giấy rơi chầm chậm xuống bên cạnh cô, trên đó vẽ cảnh cô bị giết. Ồ, tình tiết cũ mèm mà kinh điển!

Cô hào hứng nhai miếng socola, nhân rượu rum lạnh tỏa ra vị cay nồng ngấm vào vị ngọt đậm của socola khiến Carly càng thêm khoái khẩu.

Cô nhét tờ giấy vào túi rồi rảo bước tiến vào hành lang.

Chẳng bao lâu sau, cô gái xinh đẹp một tay cầm chân đèn sắt mạ vàng, bước nhẹ nhàng xuống cầu thang.

Căn biệt thự này cực kỳ rộng, đến mức nếu có năm mươi người sống cũng không chật, huống gì giờ chỉ có năm người. Thực tế, các biệt thự kiểu này vào thế kỷ trước thường có đến hai ba chục gia nhân phục vụ chỉ cho một gia đình ba người.

Thế nên khi ai nấy đều về phòng đi ngủ, cả ngôi biệt thự bỗng trở nên trống trải và tĩnh lặng đến rợn người.

Carly định bật đèn lên nhưng phát hiện dù cô có nhấn công tắc bao nhiêu lần thì đèn hành lang và phòng khách vẫn không sáng.

Cô lập tức ngẩng lên nhìn về phía tầng hai, chính là nơi đặt phòng ngủ dành cho khách. Cô mới từ đó bước xuống, nên cô dám chắc rằng cách đây ba phút thôi, hành lang trên đó vẫn còn sáng.

Giờ thì toàn bộ phía trên cũng đen kịt. Cầu thang sau lưng cô cũng đã chìm trong bóng tối. Cô đứng đó như một hòn đảo bị màn đêm nuốt trọn.

Dù biết trước kiểu gì cũng sẽ có chi tiết dọa người, nhưng đến khi thực sự ở trong bầu không khí đó, tim Carly vẫn đập loạn.

May thay cô không đến nỗi tay trắng. Ánh sáng rọi ra từ chiếc đèn pin trong tay lập tức xé toang bóng tối. Tay còn lại cô cầm chặt chân đèn sắt như vũ khí, tiếp tục tiến lên.

Nhưng chút ánh sáng ấy không đủ để khiến người ta an tâm. Khi đi ngang qua mấy bức tranh sơn dầu treo trong hành lang, Carly luôn có cảm giác những người trong tranh đang quay đầu theo dõi cô.

Những chiếc đầu hươu, đầu gấu gắn trên tường, dưới ánh đèn pin trông dữ tợn như sắp sống dậy. Ngay cả căn phòng chứa đồ bình thường cũng giống như một con quái vật đang há miệng chờ nuốt cô.

Carly biết rõ đây chỉ là trò chơi, và điều đó cho cô thêm can đảm. Cô kiểm tra toàn bộ tầng một nhưng không thấy gì khác thường ngoài bóng tối. Không có tiếng động lạ, không có rèm bay không gió, không có ma quỷ bất ngờ xuất hiện.

Sau khi lật tung dưới ghế sofa mà không thấy gì, Carly lau mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống, thở hồng hộc, đúng là không ngờ chơi game kinh dị mà tốn sức dữ vậy!

Cô tiểu thư mảnh mai ngồi bệt xuống sofa, giận dữ mắng vào bóng tối: “Mệt chết đi được. Cái trò chết tiệt gì thế này, chán phèo! Tôi không chơi nữa!”

Vừa dứt lời, từ trong bóng tối bỗng vang lên âm thanh lạ. Như thể có vật gì đó đang lăn về phía cô.

Carly chiếu đèn pin xuống, thấy một viên giấy tròn cuộn lại lăn đến trước chân mình. Cô quét đèn quanh phòng nhưng không thấy gì khả nghi.

Cô cúi xuống mở viên giấy ra, bên trong là một viên socola tròn trĩnh. Tờ giấy đi kèm chỉ có hai chữ: [Tầng Hai.]

Tầng hai?

Khóe môi Carly giật nhẹ. Thế cô nãy giờ lật tung tầng một làm gì? Chứng minh mình có sức khỏe à?

“Đáng ghét, nếu cậu ở tầng hai thì nói sớm đi!”

Carly tức tối nhét viên socola nhân rượu mới vào miệng. “Nếu không phải hồi bé có chơi chung, tôi chả thèm chơi cùng cậu đâu đấy!”

Cô quay trở lên tầng hai. Vừa lên đến nơi lại nghe thấy âm thanh lăn tròn quen thuộc. Cô cúi xuống, quả nhiên lại có một viên socola tròn tròn từ bóng tối lăn ra, dừng lại trước mũi giày.

Carly: ???

Cô nhặt lên, bắt đầu đi theo hướng socola xuất hiện.

Đi được một quãng đến chỗ rẽ trong hành lang, cô đang do dự không biết rẽ trái hay phải thì lại nghe tiếng lăn. Một viên socola từ bên trái lăn ra, dừng lại trước chân cô.

Carly: … Cảm thấy bị xúc phạm rồi đấy.

Mặt cô nàng xị ra, nhặt socola bỏ vào túi, rồi rẽ trái. Cứ thế, túi cô ngày càng căng phồng, cho đến khi cô dừng lại trước một cánh cửa hé mở.

Cửa không khóa, chỉ cần đẩy là vào.

Carly không vội bước vào. Cô giơ đèn pin rọi vào bên trong, tay kia nâng cao chân đèn bằng sắt, sẵn sàng đập xuống nếu có gì khả nghi.

Nhưng không có cú đột kích nào xảy ra cả. Trên chiếc giường lớn trải ga trắng muốt, con búp bê đang ngồi ngoan ngoãn. Nó nghiêng đầu, đôi mắt nâu hướng về phía cửa như thể đã đợi cô từ lâu.

Carly bước vào với vẻ cảnh giác, và nhận ra dưới bàn tay sứ của búp bê là một xấp giấy.

Cô liếc qua, ngạc nhiên phát hiện đó chính là bản hợp đồng mua đất cô mang đến. Và phần chữ ký của bên bán lẽ ra để trống giờ lại có chữ ký: [Brahms Heelshire.]

Cô không tin nổi, liền đặt chân đèn xuống, rút tờ hợp đồng ra xem kỹ. Tất cả chỗ cần ký tên đều được viết đầy đủ bằng bút mực là Brahms Heelshire. Thậm chí mức giá in trên hợp đồng đã bị gạch đi bằng bút đen và sửa thành… 0 đồng!

Bên cạnh là một tờ giấy khác, vẫn là hai người nắm tay vẽ bằng sáp màu.

Dưới đó viết: [Cậu đã tìm thấy tôi, đây là phần thưởng.Trốn tìm, đến lượt tôi tìm cậu. Phần thưởng là một nụ hôn chúc ngủ ngon.]

Carly không hề tỏ ra vui mừng, ngược lại còn dùng hợp đồng vỗ vỗ vào mặt búp bê.

“Đồ ngốc, cậu quên là mình chết rồi à? Chữ ký của người chết thì làm gì có hiệu lực pháp lý? Vậy là tôi tốn một bản hợp đồng rồi đấy.”

“Thôi bỏ đi, trò trốn tìm này nhạt toẹt, tôi không chơi nữa đâu. Cậu chơi một mình đi.”

Carly quăng hợp đồng lên giường, chán nản quay đi. Trước khi rời phòng, cô còn ngoái đầu lại nhìn, con búp bê vẫn ngoan ngoãn ngồi im như cũ.

Cô nhún vai: “Ngủ ngon nhé, bé ngoan!”

Thấy hơi buồn ngủ, Carly vừa ngáp vừa đi về phòng, trong đầu còn định góp ý với nhà sản xuất tăng độ khó cho màn hướng dẫn tân thủ. Nhưng khi ánh đèn pin lướt qua cửa phòng, cô bỗng khựng lại.

Cửa phòng cô đang mở.

Cô nhớ rất rõ mình đã đóng cửa trước khi ra ngoài.

Đang phân vân thì tiếng động mạnh vang lên từ phòng bên, là chỗ của Anna.

Carly lập tức chạy tới. Ánh đèn pin quét vào trong, thấy cửa sổ và cửa phòng đều bị mở tung. Trong phòng, người tài xế ít nói ban ngày là Ben đang đè Anna xuống sàn.

Một tay hắn bịt miệng cô, tay còn lại cầm dao găm, lưỡi dao đang chĩa thẳng vào mắt cô!

Anna cố ghì lấy lưỡi dao bằng hai tay. Dù tay bị cứa sâu đến mức máu nhỏ giọt, cô vẫn không buông. Dưới chân cô là cái tủ ngã nhào, hẳn là thứ vừa tạo ra tiếng động.

Nhưng Ben khỏe hơn hẳn. Nhìn mũi dao càng lúc càng gần, Anna chỉ biết tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt trào ra.

Đúng lúc ấy, ánh sáng đèn pin rọi thẳng vào mặt Ben khiến hắn giật mình. Hắn quay đầu theo phản xạ, nhưng chưa kịp thấy gì thì một vật nặng đập thẳng vào sau gáy hắn.

Rầm!

Hắn đổ vật xuống đất.

Anna vẫn nằm bất động, nước mắt rưng rưng nhìn cô gái váy trắng đang đứng đó. Trong mắt cô lúc ấy, Carly thực sự như thiên thần giáng thế.

Nhưng vị thiên thần đó bước qua cô một cách không thương tiếc, tay cầm chân đèn sắt đập thẳng vào đầu Ben thêm mấy phát vang dội: Bốp! Bốp! Bốp!

Khi Anna gượng dậy được, Ben đã nằm sấp bất động, máu loang ra dưới đầu. Còn Carly thì vẫn cầm cây chân đèn vấy máu, trên má còn vương một giọt đỏ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Anna vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp kể lại: “Hắn gõ cửa, nói điện bị cắt nên muốn tìm cô. Không thấy cô đâu nên quay qua hỏi tôi có biết cô ở đâu không.”

“Tôi định giúp hắn tìm, nhưng rồi tôi phát hiện hắn cầm dao. Tôi hỏi hắn định làm gì thì hắn liền… liền…”

Cô còn chưa nói hết thì có tiếng động vang lên từ cửa sổ.

Cả hai ngẩng đầu, một người đàn ông râu rậm, cầm dao găm, nhảy từ cửa sổ tầng hai vào phòng. Thân hình hắn cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rậm lông ngực như gấu hoang.

Rầm!

Carly chỉ mất đúng một giây để nhận ra ai mạnh hơn, ai yếu hơn. Cô lập tức ném chân đèn vào mặt hắn, kéo tay Anna bỏ chạy.

Nhân vật của cô là tiểu thư yểu điệu, nãy giờ chỉ nhờ đánh úp mới hạ được Ben. Gặp tên lực lưỡng này thì không thể nào thắng nổi.

Ben có vấn đề. Gã râu rậm này chắc chắn là đồng bọn của hắn. Bây giờ nghĩ lại, Carly mới hiểu rằng con búp bê không phải quái vật, mà hai tên này mới là trùm cuối của thôn tân thủ!

Cô không biết mục đích giết người của chúng là gì, nhưng dựa theo kinh nghiệm xem hàng đống phim kinh dị, khả năng cao là chúng muốn giết sạch mọi người trong biệt thự.

Chắc chắn chúng đã phá lốp xe của cô, cố giữ cô và Anna lại. Rất có thể chính chúng cũng đã cắt điện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc