Tiếng bước chân của gã râu rậm đuổi phía sau ngày càng gần. Anna tuyệt vọng thì thầm: “Làm sao bây giờ? Hắn sắp bắt kịp chúng ta rồi!”
Lúc này ngoài họ ra thì chỉ còn vợ chồng Heelshire, một đôi già yếu rõ ràng không thể đối đầu với gã lực lưỡng kia.
Anna có thể thề rằng, cô đã nhìn thấy trong mắt hắn ánh nhìn hung tợn như dã thú, thứ khát vọng giết chóc điên cuồng. Hắn tuyệt đối là một kẻ sát nhân máu lạnh!
Nhờ trò trốn tìm vừa nãy, Carly đã nhớ kỹ cách bố trí tầng một. Cô kéo Anna chạy xuyên qua hành lang, tắt đèn pin, men theo lối đi ngoằn ngoèo rồi cắt đuôi được kẻ truy đuổi.
Sau đó, Carly tìm thấy một phòng chứa đồ bí mật đẩy Anna vào rồi nhét cây đèn pin duy nhất vào tay cô.
“Cô trốn tạm ở đây đi. Tôi sẽ dụ hắn đi chỗ khác.”
Anna hoảng hốt kéo tay Carly lại, máu nhỏ từ vết thương rơi lộp độp lên chiếc váy trắng của cô: “Không được, hắn sẽ giết cô mất. Chúng ta nên chạy ra ngoài báo cảnh sát!”
“Biết đâu bọn chúng còn tên thứ ba đang canh ngoài cửa thì sao? Vậy chẳng phải là chết chắc à? Cô cứ ở yên đây, lo xử lý vết thương cho đàng hoàng.”
Nói rồi Carly rút ra từ túi áo ngủ một con dao găm nhỏ.
“Yên tâm đi! Ai giết ai còn chưa biết đâu!”
Anna trợn tròn mắt khi thấy cảnh đó dưới ánh đèn pin.
Cô đã định hỏi từ sớm rồi, sao tiểu thư Calista lại không ngủ mà nửa đêm cầm đèn pin với chân đèn lang thang khắp nhà? Giờ thì hay rồi, cô ấy còn thủ sẵn cả dao!
Trong đầu Anna rối như tơ vò, cảm giác như mình vừa phát hiện mọi người xung quanh đều là người ngoài hành tinh đội lốt, chỉ có mỗi cô là người Trái Đất.
Nhân lúc Anna còn đang đơ người, Carly đã nhanh chóng đóng cửa phòng chứa đồ, lần theo tường đến lối cầu thang.
Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng nghe thấy tiếng động khẽ sau lưng. Ngay sau đó, toàn bộ đèn tầng một và hai vốn tắt do mất điện thì nay đã đồng loạt bật sáng!
Cô quay đầu lại và đúng lúc đó, gã râu rậm vừa bật cầu dao xong đã bước ra từ phía sau cầu thang. Hai người chạm mắt nhau.
Carly nín thở rồi lập tức quay đầu bỏ chạy lên tầng hai.
Tóc cô đã ướt mồ hôi, dính bết vào má. Hai má đỏ bừng, đôi môi hồng hộc thở gấp. Cô đã đánh rơi dép từ lúc nào, giờ chạy chân trần trên nền gỗ lạnh. Chiếc váy trắng tung bay như đóa hồng nở rộ, thấp thoáng lộ ra đôi chân trắng muốt.
Nhịp tim cô dồn dập, hơi thở gấp gáp. Đèn đã bật, lợi thế trong bóng tối của cô hoàn toàn biến mất. Cô không dám ngoái đầu, nhưng tiếng bước chân nặng nề của gã râu rậm đang ngày càng gần. Mỗi bước đều khiến cô tưởng cổ áo mình sắp bị giật ngược lại.
May mắn thay, ngay khi gã sắp tóm được cô, Carly đã kịp tới trước căn phòng có con búp bê.
Cửa phòng mở, đèn sáng trưng. Con búp bê vẫn ngồi im trên giường, đôi mắt nâu phản chiếu bóng dáng cô gái hoảng loạn.
Carly lao vào, ôm chặt lấy búp bê như bám lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
“Brahms, ngoan nào, cậu vẫn ở đây đúng không? Có kẻ muốn giết tôi, mau ra tay giúp tôi đi!”
“Này, bạn tốt gặp nạn, cậu không thể đứng nhìn được đâu đấy!”
Thấy búp bê vẫn bất động, Carly bắt đầu thấy nôn nóng.
Chẳng lẽ cô đoán sai rồi? Trùm của màn chơi này không phải là linh hồn ẩn trong búp bê? Vậy thì giờ làm gì? Chẳng lẽ cô, một tiểu thư yếu đuối phải tay không đánh nhau với con gấu khổng lồ kia ư?
“Phải rồi, cậu không phải muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon sao? Ngoan nào, tôi hôn cậu nhé, rồi cậu cứu tôi nhé?”
Cô gái váy trắng dính máu cúi xuống, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng in lên má sứ của búp bê mấy cái, trông như đang thành tâm ban phước.
“Ha! Mày định cầu cứu một con búp bê à?”
Gã râu rậm cuối cùng cũng bật cười, để lộ hàm răng vàng xỉn ghê tởm.
“Ngây thơ thật. Nó chỉ là một con búp bê, chẳng làm được gì đâu. Nó chỉ biết trơ mắt nhìn mày từ từ bị tao giết chết…”
Hắn vừa nói vừa giơ cao con dao, tiến gần tới Carly. Cô gái tội nghiệp run rẩy lùi về góc phòng, vẫn ôm chặt con búp bê trong tay.
Đôi mắt xanh trong vắt đầy sợ hãi, như con nai con bị vồ. Nhưng bàn tay giấu sau lưng đã lặng lẽ siết chặt con dao găm nhỏ.
Đột nhiên từ trong tủ quần áo phát ra tiếng động khẽ. Gã râu rậm đang đứng ngay bên cạnh nghe thấy, liền dừng bước theo phản xạ.
Xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở gấp gáp của Carly. Âm thanh trong tủ lại càng rõ hơn.
Gã râu rậm nở một nụ cười săn mồi lạnh lẽo.
“Ai ở trong đó?”
Hắn lao tới mở tủ, chuẩn bị xử lý kẻ đang trốn trong đó.
Nhưng bên trong ngoài quần áo ra thì chẳng có ai. Chẳng lẽ hắn nghe nhầm?
Hắn đang định đóng tủ lại thì…
Ầm!
Tấm ván sau lưng tủ đột ngột bị đập vỡ tan tành. Mảnh gỗ bay tung tóe.
Một bàn tay to lớn thò ra từ lỗ hổng, nắm lấy mép ván gãy. Tiếng gỗ rên rỉ vặn vẹo trong áp lực, rồi từ trong vách tường, một thân hình cao lớn đeo mặt nạ cúi người chui ra.
Người đàn ông có mái tóc nâu xoăn rối bù, đeo mặt nạ bằng sứ trắng, khắc sống mũi cao và đôi môi mỏng, che toàn bộ gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt nâu đen.
Mặt nạ trắng lấp lánh ánh sáng lạnh dưới đèn, lộ rõ những vết sẹo gớm ghiếc ở quai hàm và dưới tai.
Điều kỳ lạ nhất là chiếc mặt nạ đó y như phiên bản phóng to của mặt búp bê. Đến mức chỉ cần liếc qua, người ta sẽ tưởng rằng con búp bê đã hóa thành người.
Cả gã râu rậm lẫn Carly đều ngây ra: “Brahms?”
Theo tài liệu, Brahms Heelshire đã chết trong một vụ cháy năm tám tuổi. Vậy kẻ này là ai?
“Khốn kiếp!” Gã râu rậm rít lên, lập tức vung dao đâm tới.
Động tác nhanh, hiểm độc, rõ ràng là muốn lấy mạng đối phương. Nhưng chưa kịp chạm đến, hắn đã bị một thanh xà beng vụt mạnh vào người.
Hắn rú lên, còn người đeo mặt nạ thì như thể bị kích hoạt, lao lên điên cuồng.
Anh ta giơ cao thanh xà beng, vung xuống với lực cực mạnh. Mỗi đòn đều đầy sát khí. Gã râu rậm bị đánh gục trong chớp mắt.
Sau đó, anh ta vứt bỏ xà beng, đè lên người gã và bắt đầu nện từng cú đấm như vũ bão. Bốp, bốp, bốp! Máu bắn tung tóe. Ánh mắt anh ta không hề chớp, ra đòn như máy, vừa điên loạn vừa lạnh lẽo.
Tiếng la hét của gã râu rậm dần nhỏ đi, rồi tắt hẳn. Cảnh tượng đầy rẫy bạo lực thô bạo đến mức khiến Carly rợn người.
Cô siết chặt búp bê trong tay. Trước đây còn thấy nó quá ngoan ngoãn vô vị, giờ mới thấy mình sai hoàn toàn.
Ngoan cái nỗi gì, rõ ràng là sát nhân chính hiệu!
Chẳng lẽ cô lại đoán sai? Ben và gã râu rậm chỉ là boss phụ, còn gã mặt nạ mới là boss thật sự?
Làm sao bây giờ? Nếu anh ta cũng định xử lý cô theo cái “gói combo đặc biệt” vừa rồi thì chết chắc rồi. Dù đây là game nhưng nhìn vẫn quá thật đấy!
Carly nhìn người đàn ông đang đứng chắn giữa phòng và cửa ra, rồi lại nhìn khoảng cách xa tít đến cửa. Cô đành lấy hết can đảm lên tiếng:
“Này… Đủ rồi đấy!”
Ban đầu cô cũng chẳng mong có kết quả gì. Ai ngờ vừa nói xong, người đàn ông kia liền dừng lại như thể ai đó ấn nút tắt nhạc vào đúng đoạn cao trào của bản giao hưởng.
Anh ta hơi khựng lại rồi quay đầu nhìn về phía Carly.
Sau đó, anh ta bắt đầu chậm rãi bước về phía cô.
Thân hình cao lớn của anh ta đổ bóng phủ kín lên người cô. Carly buộc phải ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ mảnh mai trắng ngần.
Tất nhiên đó chỉ là vẻ ngoài. Trong đầu cô lúc này đang nhanh chóng tính toán có nên đâm con dao sau lưng mình thẳng vào tim hắn không?
Thế nhưng điều xảy ra tiếp theo lại không phải một đòn đánh, mà là một câu nói: “Kiss!”
Giọng nói phát ra từ sau lớp mặt nạ, khàn đục và nghèn nghẹt như thể đã lâu không dùng.
Carly nhíu mày: “Cái gì cơ?”
“Kiss!”
Người đàn ông cúi xuống nhìn cô. Bàn tay to lớn, dính máu, kéo vạt váy cô lên, để lại thêm một vệt máu đỏ.
“Một nụ hôn!”
Hai ánh mắt giao nhau. Đến lúc đó Carly mới nhận ra đôi mắt sau lớp mặt nạ kia là mắt cún con.
Rõ ràng vừa mới giết người không chớp mắt vậy mà giờ đây lại nhìn cô với đôi mắt đen nhánh, trong veo như trẻ nhỏ dưới ánh đèn.
Trong lòng Carly trào lên một cảm giác kỳ lạ: “Anh đang… đòi phần thưởng à?”
Anh ta chậm rãi gật đầu: “Một nụ hôn!”
Carly cau mày, không mấy vui vẻ. Nhưng người kia vẫn đứng im như tượng, chờ đợi cô thực hiện lời hứa.
Giằng co một lúc, cuối cùng Carly cũng nhượng bộ: “Vậy thì cúi thấp xuống một chút.”
Người đàn ông ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt chăm chú nhìn cô. Carly nhón chân, hôn nhanh lên lớp mặt nạ sứ lạnh như băng.
Nhưng khi cô vừa định lùi lại thì một đôi tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy eo cô!
Anh ta như một chú chó con phấn khích, cúi thấp đầu hơn nữa, ép môi cô dính sát vào lớp mặt nạ sứ, cọ sát qua lại không ngừng.
Hơi thở anh ta nóng rực, lòng bàn tay siết chặt eo cô khiến toàn thân Carly như bị nung nóng.
Mặt nạ thì lại quá lạnh. Dù ép sát bao nhiêu, môi anh ta vẫn lạnh buốt. Carly thoáng thấy mình như đang hôn một con búp bê biết thở.
Mồ hôi cô đọng lại trên mặt nạ trắng, phản chiếu ánh đèn lấp lánh, giống như búp bê kia cũng có cảm xúc, cũng biết khao khát.
Dù chỉ là một nụ hôn qua mặt nạ, nhưng má Carly đã đỏ bừng. Rốt cuộc cái game kinh dị gì kỳ cục thế này chứ?
Cô bắt đầu thấy khó thở, muốn nghiêng đầu tránh đi. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay từ eo đã trượt lên giữ chặt gáy cô, không cho nhúc nhích.