Carly gọi với theo hai tiếng, nhưng càng gọi họ lại càng đi nhanh hơn.
Gì vậy? Vậy là hết rồi à? Nhiệm vụ tân thủ gì mà khó thế?
Carly tức tối ăn sạch miếng bánh sô cô la, rồi uống cạn ly sữa. “Anna, đi thôi!”
Đám NPC chết tiệt này dám không nể mặt người chơi à? Cứ đợi đấy, cô sẽ nghĩ ra cách khác để thu phục họ!
Thế nhưng Carly vừa đứng lên, vợ chồng Heelshire lại quay lại phòng khách, vẻ mặt trầm mặc. Đi sau họ là tài xế Ben.
Khi Carly còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Ben đã bước tới, cau mày báo tin xấu.
Anh nói lúc chờ đợi trên xe thấy chán nên xuống đi dạo quanh biệt thự. Khi quay lại thì phát hiện cả bốn lốp xe thể thao của Carly đã bị đâm thủng. Anh sẽ phải xuống thị trấn dưới chân núi tìm người mang đồ nghề đến sửa, nhưng đi về mất rất nhiều thời gian, tối nay chắc chắn không thể lái xe được nữa.
Dù gọi xe khác đến cũng được nhưng Ben cho rằng tốt nhất không nên làm vậy. Bởi vì anh chắc chắn bốn bánh xe không phải bị xì tự nhiên mà có người cố tình phá hoại. Nếu người đó có ý đồ xấu, khả năng rất cao sẽ đón lõng họ giữa đường.
Mặt Anna tái nhợt: “Lúc nãy chúng tôi vẫn luôn ở đây nói chuyện hợp đồng. Mà ông Heelshire lại khẳng định trong biệt thự chỉ có ba người. Vậy thì chắc chắn có kẻ lạ đột nhập!”
“Hắn đang trốn ở đâu? Trong rừng à? Hay trong chính biệt thự này?”
“Không có kẻ đột nhập nào cả. Chỉ là trò đùa thôi.” Bà Heelshire đột ngột lên tiếng: “Chỉ là Brahms đang trêu mọi người một chút.”
Ông Heelshire nhìn Carly, giọng đầy phức tạp: “Có vẻ như Brahms rất thích cháu. Nó không muốn cháu rời đi.”
Anna cố gắng thuyết phục: “Ông bà Heelshire, tôi thật sự hiểu cảm giác mất con khiến người ta đau khổ. Nhưng một con búp bê thì không thể đâm thủng bánh xe được. Chắc chắn có người lạ vào biệt thự rồi. Đây là chuyện rất nguy hiểm. Nếu gặp kẻ xấu thì…”
“Ta đã nói là không có ai cả! Và đây cũng không phải búp bê!” Bà Heelshire bất ngờ gào lên: “Đây là Brahms! Là con trai của ta!”
Người phụ nữ quý phái bỗng nhiên trở nên điên loạn. Anna bị tiếng hét bất ngờ làm cho giật mình.
Cô sợ hãi cúi đầu, lùi lại một bước. Rồi cô bỗng nhìn thấy con búp bê trong vòng tay bà Heelshire nghiêng đầu, đôi mắt nâu mở to nhìn chằm chằm về phía Carly.
Rõ ràng chỉ là búp bê, vậy mà lúc này lại khiến Anna rợn tóc gáy. Lời của ông Heelshire lại vang lên trong đầu cô: “con búp bê thích tiểu thư Calista, và tôi không muốn cậu rời đi.”
Anna vô thức quay sang Carly. Đúng lúc ấy, Carly nghiêm túc lên tiếng:
“Đâm thủng lốp xe mà gọi là trò đùa á? Hành vi như vậy là quá đáng rồi. Không được, với tư cách là cha mẹ, hai người phải thay mặt Brahms xin lỗi cháu. Ví dụ như… ký vào hợp đồng chẳng hạn. Thế là cháu tha thứ ngay!”
Nỗi sợ trong lòng Anna bị câu nói ấy thổi bay sạch. Cô sững sờ nhìn Carly.
Cô ấy nghĩ cái gì vậy? Trọng điểm rõ ràng là ở cái biệt thự hoang vắng giữa núi rừng này đang có kẻ xấu phá hoại. Chủ nhà lại là hai kẻ kỳ quặc thần kinh không bình thường.
Tại sao tiểu thư Calista lại chấp nhận ngay việc “búp bê phá bánh xe” và còn đòi đền bù nữa?
Bảo sao nhà Cole giàu có. Với cái đầu kinh doanh thiên phú thế này, tiểu thư Calista làm gì cũng thành công được!
Nhưng bà Heelshire dường như chẳng nghe thấy Carly nói gì. Bà ôm búp bê quay người bước ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm:
“Không được… không hợp… phải ngoan… không được làm bậy…”
Ông Heelshire thì lấy quyển séc ra, viết một tấm đưa cho Carly.
“Sáng mai rời đi sớm. Đừng ở lại lâu hơn.”
Carly liếc nhìn con số. Khoản này đủ để mua thêm hai chiếc xe thể thao xịn. Tiếc rằng đây chỉ là tiền trong game.
---
Tối đến, họ cùng ngồi ăn tối quanh bàn dài. Anna nhìn bà Heelshire đặt phần ăn ngay trước mặt con búp bê mà thấy sởn gai ốc.
Sau bữa tối, ông Heelshire đưa Ben đi đâu đó.
Bà Heelshire thì dẫn Carly và Anna về một phòng khách dành cho khách nữ, rồi đặt mấy bộ đồ ngủ và đồ lót lên giường.
“Người giúp việc nghỉ vội quá, chưa kịp mang đồ đi. Những thứ này còn sạch, các cô cứ yên tâm mặc.”
Carly lập tức lộ vẻ thám tử: “Người giúp việc đột ngột nghỉ việc, để lại quần áo… Tôi hiểu rồi! Đây là vụ án giết người trong biệt thự vùng núi!”
Bà Heelshire: “Cô ấy sống ở thị trấn dưới chân núi. Nếu cháu thấy lo, sáng mai có thể đến thăm.”
Carly tỏ ra thất vọng, dùng hai ngón tay nhấc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, chê loại vải trơn trượt này, rồi yêu cầu đổi sang đồ ngủ bằng cotton.
Nhưng bà Heelshire chỉ bảo cô tạm chấp nhận, rồi rời đi ngay.
Anna chờ bà đi khuất mới kéo Carly lại, thì thầm cầu xin cô cẩn thận lời nói hơn. Dù gì thì người điên không có logic, lỡ đụng phải điểm mấu chốt của họ, lỡ đâu họ nổi điên rồi đâm người thì sao?
Hơn nữa, một biệt thự to như vậy mà chỉ thuê đúng một người giúp việc cũng đủ kỳ quặc rồi. Nhỡ đâu thật sự có chuyện mờ ám với người giúp việc, mà Carly cứ nói trắng ra như thế chẳng phải tự chuốc hoạ vào thân sao?