Anna sững người nhìn bà Heelshire. Cô không ngờ người phụ nữ quý phái kia lại có thể nói ra những lời hoang đường đến vậy.
Nghĩ lại hồ sơ từng đề cập rằng con trai duy nhất của vợ chồng Heelshire đã chết cháy trong một vụ hỏa hoạn năm tám tuổi, Anna liền hiểu ra. Chắc cú sốc quá lớn khiến họ phát điên rồi.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn chính là tiểu thư đanh đá của mình lần này không nói gì độc miệng cả. Ngược lại, Carly lại hào hứng nắm lấy bàn tay sứ nhỏ nhắn của con búp bê.
“Cậu có linh hồn thật sao? Thú vị đấy! Cậu biết làm gì nào? Nói chuyện? Tự đi lại? Ngồi một mình trên ghế và tự đung đưa? Hay thích chơi trốn tìm, rồi khi người ta tìm thấy thì cậu rút dao đâm họ một nhát?”
Dù sao đây cũng là trò chơi kinh dị, đã vậy chính chủ còn nói thế thì chín mươi phần trăm là búp bê này sống thật rồi. Carly bắt đầu lục lọi trí nhớ, cố nhớ xem đã từng xem bộ phim nào có chi tiết giống vậy chưa. Rõ ràng không phải Annabelle, mà cũng chẳng giống Chucky, một con búp bê ma.
Sắc mặt vợ chồng Heelshire lập tức thay đổi, họ nghiêm khắc quát lên: “Cô Cole! Xin cô giữ mồm giữ miệng!”
“Brahms là một đứa trẻ ngoan, nó tuyệt đối không làm mấy chuyện như cháu nói đâu!”
Anna giật nhẹ khoé mắt, vội kéo Carly trở lại ghế thì thầm: “Tiểu thư Calista, xin cô chú ý lời ăn tiếng nói một chút, chúng ta còn phải mang tin tốt về cho bà Cole nữa đấy.”
“Chỉ là nói đùa thôi mà. Mọi người đúng là không biết thưởng thức khiếu hài hước.”
Carly cười tươi rói: “À phải rồi, đừng gọi cháu là Calista kiểu khách sáo nữa. Gọi cháu là Carly như mẹ cháu ấy.”
Vợ chồng Heelshire vốn đang định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào kia, tất cả những lời gay gắt đều nghẹn lại trong cổ.
Nụ cười đó thật giống một thiên thần nhỏ. Ngày xưa, con trai họ cũng từng là một thiên thần như thế, cho đến khi…
Ông Heelshire cố đổi đề tài: “Muốn uống gì nào? Trà hay cà phê?”
Carly đáp ngay: “Cho cháu một chai Coca ướp lạnh, ba viên đá, cảm ơn.”
Ông Heelshire: “Chúng tôi không có Coca.”
Carly: “Vậy Sprite ướp lạnh cũng được, vẫn ba viên đá.”
Ông Heelshire: “Không có Sprite.”
Carly: “Vậy nước cam lạnh…”
Chưa nói hết câu, ông Heelshire đã sầm mặt ngắt lời: “Không có nước cam. Chỉ có trà và cà phê!”
Carly suy nghĩ: “Vậy lấy cho cháu ly sữa nóng, hai thìa đường, cảm ơn!”
Cô không thích vị đắng.
Ông Heelshire: …
Ông lập tức rút lại suy nghĩ vừa nãy. Thiên thần ngọt ngào gì chứ, rõ là một con nhóc hỗn láo. Brahms nhà ông ngoan hơn nhiều!
Sữa và đường là thứ gia đình nào cũng có, nên ông Heelshire không hỏi gì thêm. Nhưng khi quay sang Anna, ánh mắt ông sắc lạnh.
Anna rụt rè: “Cho tôi một tách hồng trà là được rồi, cảm ơn.”
Một lát sau, ông Heelshire bưng ra bốn tách trà, một ly sữa nóng cùng năm đĩa bánh ngọt nhỏ.
Anna thấy nhiều quá, liền phụ ông ấy mang một ít vào. Rồi cô trơ mắt nhìn ông Heelshire đặt bánh và trà trước mặt con búp bê như thể nó là người thật.
Carly nhanh tay chớp lấy phần bánh sô cô la duy nhất, rồi tò mò hỏi: “Chú Heelshire, sao chú lại đích thân bưng trà cho bọn cháu vậy? Người giúp việc và quản gia đâu rồi ạ?”
Ông Heelshire: “Cháu đến không đúng lúc thôi. Người giúp việc đã nghỉ việc hai hôm trước. Hiện tại chỉ còn lại ba người trong nhà.”
Carly nhướn mày: “Biệt thự to như thế mà chỉ thuê một người giúp việc?”
Bà Heelshire đáp: “Chúng tôi già rồi, chỉ muốn sống yên tĩnh.”
Anna thì thầm bên tai Carly, nhắc cô nhớ mục đích chuyến đi.
“À đúng, chuyện mua đất.”
Carly lấy hợp đồng và bút từ túi của Anna, đặt lên bàn, chuẩn bị tư thế đàm phán. Sau đó… thương lượng thất bại.
“Không được đâu!”
“Xin lỗi cháu, chúng tôi không thể bán mảnh đất ấy.”
Dù Carly nói thế nào, câu trả lời vẫn chỉ là từ chối.
“Tại sao vậy ạ?”
Cô mở to đôi mắt xanh long lanh, ra vẻ đáng thương, cố dùng chiến thuật cảm động mà mẹ đã dạy để thuyết phục họ.
“Mẹ cháu đã đưa ra mức giá cao nhất trên thị trường rồi. Dĩ nhiên, nếu hai người muốn giá cao hơn, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng. Miễn là hai người đồng ý chuyển nhượng mảnh đất ấy, cháu xin hai người đấy. Dù vì tình bạn xưa của mẹ cháu, hay vì kỷ niệm thời thơ ấu giữa cháu và Brahms.”
“Cháu chỉ muốn mẹ mình vui. Giống như Brahms yêu thương hai người, cháu cũng rất yêu mẹ cháu. Cháu tin hai người sẽ hiểu.”
“Hơn nữa, hai người chẳng cần phải làm gì cả. Chỉ cần ký vào tờ giấy này là có ngay một khoản tiền lớn. Hai gia đình chúng ta cũng có thể thân thiết hơn.”
“Từ giờ cháu và mẹ chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm hai người và cả Brahms nữa, như ngày xưa vậy.”
Ông Heelshire trầm lặng. Còn bà Heelshire ngẩng đầu, cố giấu đi khoé mắt ươn ướt, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà đầy lạnh lùng:
“Xem ra mẹ cháu đã dạy cháu thành một con nhóc thực dụng rồi. Nhưng dù cháu có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không đồng ý.”
Carly: “Tại sao ạ?”
Bà Heelshire cúi đầu, cọ cọ mặt búp bê trong lòng: “Không tại sao cả. Ăn bánh xong thì mau rời khỏi đây đi.”
Nói xong bà ôm búp bê rời khỏi phòng, ông Heelshire cũng đi theo.