Cô đang chơi một trò chơi thực tế ảo kết hợp nhiều bộ phim kinh dị kinh điển, nếu hệ thống đưa cô đến đây chắc chắn sẽ có chuyện kinh dị xảy ra.
Cô bắt đầu tưởng tượng: “Biết đâu chú thím Heelshire đã chết cả rồi, căn nhà này là hang ổ của kẻ sát nhân đang chờ tụi mình dâng xác.”
“Hoặc cũng có thể, sau bao năm ẩn cư thì họ đã biến thành quái vật ăn thịt người, đang mài dao chờ tống tụi mình vào nồi.”
Giờ phải làm gì đây? Trên xe chỉ có đồ ăn vặt và nước giải khát, không thấy vũ khí nào. Hay là bẻ cái gạt nước xe ra, mài nhọn, chờ lúc quái vật tới thì đâm thẳng vào mắt nó?
Anna chỉ lên phía trên, ngắt lời cô: “Tiểu thư nói chuyện thú vị thật, nhưng tốt nhất là dừng lại đi thì hơn.”
Carly ngước nhìn theo tay cô ấy, thấy một ô cửa sổ tầng hai đã mở từ lúc nào. Một người phụ nữ tóc bạc đang đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Rõ ràng, đây chính là bà Heelshire, người mà Carly vừa mô tả là “biến dị thành quái vật ăn thịt người”.
Câu hỏi đặt ra là “Nếu nói xấu người khác sau lưng mà bị bắt gặp thì nên làm gì?”
Carly: [Ờ, có vẻ kế hoạch tiếp cận mềm mỏng của mẹ đã phá sản ngay từ đầu rồi!]
Nếu đây là đời thực, có lẽ Carly đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Nhưng may thay, đây là trò chơi.
Trong mắt người ngoài, cô tiểu thư kiêu ngạo chỉ khựng lại một chút rồi vẫy tay, nở một nụ cười rạng rỡ hướng lên lầu.
“Cháu chào dì Heelshire, dì còn nhớ cháu không? Cháu là Calista nè, hồi nhỏ dì từng bế cháu rồi đó.”
Cô vẫy tay, mái tóc bạch kim rung rinh trong nắng, phát sáng như giấy gói kẹo kim tuyến. Mắt cô trong như trời xanh, nụ cười ngọt ngào khiến người ta tưởng như ngửi thấy mùi kẹo đường.
Bà Heelshire nhìn cô gái trẻ bên dưới với vẻ khó hiểu. Tất nhiên bà còn nhớ đứa bé từng chơi với con trai mình.
Lúc Cole gọi điện nói người đến thay là con gái bà ta, bà Heelshire đã thầm mong chờ xem đứa bé đáng yêu năm xưa lớn lên ra sao.
Bây giờ nhìn lại thì thiên thần nhỏ đã biến thành một “thiên thần lớn ngọt lịm” và có vẻ bị mẹ mình đầu độc thành một sinh vật kỳ lạ.
Bà Heelshire nói: “Nếu cháu đến vì chuyện mảnh đất thì thôi đi. Chúng ta sẽ không bán!”
Carly đáp: “Trước đó dì đồng ý gặp rồi mà? Trời thì nóng, cháu từ xa đến, ít nhất cũng nên cho cháu vào uống ngụm nước chứ?”
Bà Heelshire mỉm cười: “Nước nhà dì không phải ai cũng uống được. Nhỡ đâu có thuốc mê trong đó thì sao? Cháu vừa chớp mắt mở mắt ra đã thấy mình nằm trong nồi rồi thì sao?”
Carly: [Không hổ là NPC thông minh, nói chuyện sắc như dao.]
Cô chắp tay làm vẻ tội nghiệp: “Lúc nãy cháu nói sai, cháu xin lỗi, được chưa? Làm ơn đi mà, dì Heelshire thân mến, cho cháu vô nhà uống ngụm nước đi, cháu sắp chết khát chết nóng luôn rồi.”
Bà Heelshire vẫn lạnh lùng: “Xin lỗi cháu, nhưng dì…”
Câu nói chưa dứt, cánh cửa gỗ óc chó nặng nề dưới lầu bỗng mở ra.
Carly mắt sáng rỡ: “Ồ, mở cửa rồi à? Là chú Heelshire mở cửa đón cháu sao? Vậy cháu không khách sáo nữa nhé.”
Cô không đợi trả lời liền thản nhiên bước vào biệt thự. Tài xế Ben vẫn ngồi trong xe, còn trợ lý Anna nói xin lỗi rồi đi theo Carly vào trong.
Phong cách trang trí bên trong vẫn đậm chất thế kỷ trước, toàn bộ nội thất bằng gỗ nâu, từ chân nến mạ vàng trên lò sưởi đến đồ bạc trong tủ kính, tất cả toát lên vẻ cổ điển trang trọng.
Nhưng lạ ở chỗ, Carly vào nhà mà không thấy ai cả.
Không có người? Vậy ai vừa mở cửa?
Cô đảo mắt quan sát, cảm giác như có ánh mắt nào đó trong bóng tối đang dõi theo mình.
Cùng lúc đó, bà Heelshire ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng họ, rồi lặng lẽ rời khỏi cửa sổ.
Vợ chồng Heelshire tóc bạc xuất hiện ở chân cầu thang tầng hai. Họ trông già hơn nhiều so với tuổi, dù bằng tuổi mẹ Cole. Họ mời Carly và Anna lên lầu.
Carly ngước lên, thấy một bức tranh sơn dầu cỡ lớn treo trên tường, đó là ảnh gia đình. Trong tranh là vợ chồng Heelshire thời trẻ và một cậu bé mặc vest. Mặt cậu tròn trĩnh trắng trẻo, nhìn rất dễ thương.
“Vào đi!” Hai người dẫn họ vào phòng khách.
Vừa bước vào, Carly liếc qua đã thấy có một dáng người nhỏ nhắn ngồi quay lưng trên ghế sofa. Cô tưởng là trẻ con, nhưng lại gần mới thấy là búp bê sứ.
Con búp bê có tóc nâu, mắt nâu, da trắng như tuyết, khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, mặc bộ vest ba mảnh kiểu cổ điển, đeo cà vạt. Trông rất đắt tiền.
Carly giơ tay chọc nhẹ vào má nó.
“Chú thím lớn tuổi vậy rồi còn chơi búp bê à?”
“Tiểu thư…”
Anna kéo tay áo cô, ra hiệu dừng lại. Vào được tới đây không dễ, đừng lỡ lời mà bị đuổi ra.
May mà vợ chồng Heelshire không nổi giận, trái lại còn sững sờ.
“Brahms, sao con lại ở đây?” Bà Heelshire vội bước tới, ôm lấy búp bê, rồi quay vào góc phòng thì thầm với nó: “Con nghĩ… đây không phải… cô bảo mẫu… ngoan nào…”
Ông Heelshire dẫn Carly và Anna ngồi xuống ghế: “Đó không phải búp bê. Đó là con trai chúng tôi, Brahms!”
Carly vỡ lẽ: “À, cháu hiểu rồi!”
“Không, cháu không hiểu đâu!” Bà Heelshire ngồi cạnh chồng, ôm chặt búp bê như thể đang bế con trai ruột.
“Đây là Brahms. Nó có linh hồn. Nó vừa nói với dì rằng nó rất thích cháu, muốn chào cháu một tiếng.”