Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 27: May mắn

Trước Sau

break

Khi tiếng cười lạnh vang lên, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi. Carly ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình, Brahms và Anna đều đã quay trở lại phòng khách tầng một.

Không còn sức nóng, không còn khói dày, cũng chẳng có ngọn lửa dữ dội nào. Ngay cả vết bẩn đen xám trên váy của cô cũng biến mất hoàn toàn. Mọi thứ trở lại nguyên trạng, như thể những chuyện kinh hoàng trước đó chỉ là ảo giác.

Chỉ có mồ hôi trên mặt, chiếc dép biến mất và vết hằn đỏ trên tay do bị bóp chặt là bằng chứng cho thấy chuyện kỳ quái vừa rồi quả thực đã xảy ra.

Gió đêm mang theo mùi xăng nồng nặc thổi vào. Carly quay đầu nhìn lại, phát hiện cánh cửa lớn tầng một vẫn mở toang.

Cô ngập ngừng bước ra ngoài, vừa bước xuống bậc thềm đã giẫm phải một chất lỏng trơn trượt, chân cô loạng choạng.

Ngay lúc cô suýt ngã xuống, người đàn ông cao lớn đi sau lập tức đưa tay ra đỡ, chỉ trong chớp mắt đã bế bổng cô lên bằng hai tay.

Ánh trăng chiếu lên đôi chân trắng mịn của cô, bàn chân trắng nõn dính đầy thứ chất lỏng bóng nhẫy như được phủ một lớp đường trông chẳng khác nào quả táo đường bóng loáng.

Carly không nhận ra tư thế lúc này của Brahms có phần ám muội, cô chỉ nhíu mày nhìn chân mình. Khi nhận ra bậc thềm bị đổ đầy xăng, cô lập tức bảo Brahms đưa mình đi kiểm tra tình hình.

Brahms cúi đầu nhìn cô trong lòng, sau đó điều chỉnh lại tư thế bằng một động tác nhẹ nhàng. Carly bị nhấc lên bất ngờ, theo phản xạ vươn tay ôm lấy cổ anh để khỏi bị rơi.

Brahms ôm cô đi một vòng quanh biệt thự. Carly nhìn thấy chiếc xe trong sân, vòng xăng bao quanh và một đầu thuốc đã cháy dở rồi bị dập tắt nằm trong góc. Cô lập tức hiểu ra tình hình hiện tại.

Ben và một NPC khác thực sự định đốt nhà cô. Bọn chúng đã đổ xăng xong xuôi, nhưng không hiểu sao lửa lại không cháy. Nói cách khác, bất kể những chuyện trong tầng hầm vừa rồi có phải ảo giác hay không, ít nhất chuyện cháy nhà chắc chắn là giả.

Cô vẫn luôn nghi ngờ. Ngôi biệt thự của cô đều được xây bằng vật liệu chống cháy hiện đại, không phải mấy căn nhà gỗ dễ bắt lửa. Làm sao có thể cháy nhanh đến thế, tốc độ ấy rõ ràng không hợp lý.

Hơn nữa, dù khu nhà giàu này lạnh lùng vô cảm thì lửa cũng đã gần như sáng rực cả trời. Cho dù hàng xóm có ghét cô đến đâu cũng phải ra tay giúp chứ. Nếu lửa cháy lan đến nhà họ thì sao?

Thế nhưng thực tế là chẳng ai ra cứu hỏa, báo cảnh sát cũng không, thậm chí đến cả đứng xem cũng không có ai. Rõ ràng điều này bất thường. Không sai được, lại là con ác linh đó giở trò.

Trong đầu Carly nhanh chóng lướt qua một chuỗi suy đoán. Hai tên NPC xấu định phóng hỏa đốt nhà, ác linh xem biệt thự là tài sản của mình, nhất quyết bảo vệ nên kéo hai tên đó vào tầng hầm tra tấn. Sau đó ác linh bày mưu tính kế, tạo ra ảo giác cháy nhà để hù dọa cô.

Ý nghĩa là gì? Dọa cô rằng nếu không cút nhanh thì sẽ bị thiêu chết sao? Cô siết chặt nắm đấm, đầy tức giận. Đáng ra lúc nãy phải đấm cho cái xác của hắn vài cái. Nhưng nghĩ đến chuyện hắn đã bị cô lôi ra khỏi khe nứt, chắc hẳn giờ này đã rơi xuống địa ngục rồi, Carly bật cười khinh miệt.

Cô đoán tên đáng ghét đó giờ đang bị cắt thành ba khúc, rán trong chảo dầu dưới địa ngục rồi.

Chỉ là một ác linh trong nhà hoang mà thôi, còn chưa kịp để cô dùng cây thánh giá siêu cấp được phù phép thì đã tự chui đầu vào chỗ chết. Đấy là cái giá cho việc dám tranh giành nhà với cô.

Nụ cười rực rỡ trên mặt Carly khiến ánh mắt Brahms không dời nổi. Mãi đến khi cô nghi hoặc nhìn qua, anh mới chậm rãi ngẩng đầu, ôm cô quay lại trong nhà, không liếc nhìn Anna đang ngất dưới sàn lấy một cái, mà đi thẳng về phía phòng tắm tầng một.

Carly vốn định bảo Brahms thả mình xuống nhưng khi thấy anh đi về hướng phòng tắm, cô lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.

Dưới chân cô toàn là xăng, đi lại không chỉ dễ trượt ngã mà còn để lại dấu chân nhớp nháp, bẩn thỉu vô cùng.

Ngay lúc đó, Anna đang bất tỉnh bỗng rên lên đầy đau đớn.

Carly vội nói với Brahms: “Anna tỉnh rồi, anh mau thả tôi xuống rồi trốn đi!”

Anna rất nhát gan, nếu thấy Brahms chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Tình huống rõ ràng rất bình thường, nhưng với tư thế ám muội hiện tại và giọng nói vừa nhẹ vừa gấp gáp của cô, bầu không khí lại đột ngột trở nên quái lạ, giống hệt cảnh người vợ đang vội vã giục nhân tình trốn vào tủ vì chồng đi công tác đột nhiên trở về nhà.

Brahms im lặng cúi đầu nhìn đầu ngón tay trắng trẻo của Carly đang ấn trên ngực anh, sau đó mới đặt cô xuống ghế sofa. Anh quay người, nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

Anna tỉnh dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng. Vừa mở mắt ra đã thấy Carly đang cởi dây trói tay chân cho cô.

Carly nhìn thấy cô tỉnh lại, lập tức quan tâm: “Anna, cô tỉnh rồi, cảm thấy thế nào, có đau ở đâu không?”

Anna vừa hoang mang vừa sửng sốt trước tình huống hiện tại. “Ừm… tôi thấy đầu choáng quá, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Cô ngồi dưới đất, chậm rãi cử động tay chân cứng đờ. Vì bị trói lâu nên máu không lưu thông, giờ đây cả tay lẫn chân đều lạnh cóng, tê dại.

Carly nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, nhìn kìa!”

Anna nhìn theo ánh mắt cô, thấy cánh cửa mở toang, mùi nồng nặc đập vào mặt, rất giống… mùi xăng?

Xăng!

Mùi hương quen thuộc lập tức khiến cô nhớ lại. Cô lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt nói nhỏ: “Tôi nhớ ra rồi, là Ben và Boris! Họ đánh thuốc khiến tôi ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói ở băng ghế sau xe.”

“Họ mua rất nhiều xăng, rồi lại tiêm thêm cho tôi một mũi. Tôi đoán đó là thuốc mê, vì tôi liền ngất đi, giờ mới tỉnh lại.”

Anna vừa nhớ lại vừa run rẩy kéo Carly trốn vào góc tối, vừa hoảng hốt tìm điện thoại để gọi cảnh sát.

Carly trấn an cô: “Đừng lo, tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra nhưng hai người đó chắc đã rời đi rồi.”

Anna lập tức phủ nhận. “Không thể nào!”

Cô kể lại bức ảnh trong điện thoại, mặt cô và Carly đều bị đánh dấu đỏ hình chữ X. Hai tên đó rõ ràng muốn lấy mạng họ. Giờ người đến rồi, xăng cũng đã đổ, chỉ thiếu một mồi lửa nữa thôi, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc?

Cô trợ lý tội nghiệp run rẩy nói: “Dù không biết vì sao họ không châm lửa nhưng họ chắc chắn vẫn còn ngoài kia. Biết đâu chúng ta vừa bước ra là bị tạt xăng rồi bị thiêu sống ngay. Khi đó cô tiểu thư xinh đẹp và tôi, cô gái đeo kính sẽ chỉ còn lại một đống than đen thui!”

Carly siết chặt tay cô, cố gắng truyền cho cô sự ấm áp và an ủi. “Tôi không cho phép cô nói như vậy. Dù tôi đúng là chói lóa thật nhưng cô cũng không kém, là kiểu đẹp trí thức đấy.”

Anna: “…”

Cô trợ lý đáng thương không hề cảm thấy được an ủi, mà còn bị chọc tức đến mức đau đầu, hất tay cô ra.

“Giờ là lúc nói mấy thứ đó sao? Cô có thể dùng cái đầu thông minh của mình một chút được không, tiểu thư của tôi? Ngoài kia có hai kẻ đáng sợ muốn giết chúng ta, tình huống hiện tại đang cực kỳ nguy hiểm!”

“Cô mau tìm điện thoại đi, chúng ta cần báo cảnh sát!”

Thấy Anna sợ đến mức mặt không còn giọt máu, tay chân run rẩy, Carly cũng không dám đùa nữa. Cô lập tức giơ bàn chân đầy xăng ra cho Anna xem.

Sau đó nói rằng khi Anna còn bất tỉnh, cô đã ra ngoài xem rồi, bên ngoài thực sự không có ai cả.

“Chỉ có một đầu thuốc đã tắt, có lẽ họ tưởng ngọn lửa đã cháy nên bỏ chạy, cuối cùng thần may mắn lại đứng về phía tôi. Không có đám cháy, nghĩa là chúng ta an toàn.”

Dưới ánh trăng le lói từ cửa sổ, Anna miễn cưỡng nhìn rõ lớp xăng trên chân cô, giọng khô khốc: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật! Tôi không đến mức nói dối về chuyện này đâu.”

Carly đứng dậy, đi bật đèn tường. Ánh đèn sáng bừng xua tan bóng tối và nỗi bất an trong lòng người.

Anna từ góc tối đứng lên, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hai tên đó ngu đến mức không biết lửa chưa cháy à?”

Carly hơi ngẩng đầu: “Nếu không ngu thì sao lại dám liên tục chống đối nhà Cole? Đã là sâu bọ thì ngu cũng là chuyện thường thôi.”

Anna ngơ ngác nhìn tiểu thư đang nói như đang tuyên bố chân lý cuộc đời, chỉ cảm thấy cô ấy toát lên thứ hào quang tự tin mà cả đời này cô không thể hiểu nổi hay đạt được.

Không hổ là tiểu thư, không chỉ tài khoản ngân hàng dài hơn cả tuổi thọ của cô, ngay cả giai đoạn hoang tưởng cũng kéo dài hơn.

Dù không tin vào phán đoán kỳ lạ của Carly nhưng Anna vẫn chấp nhận chuyện họ được nữ thần may mắn phù hộ. Dù sao ở vụ nhà Heelshire trước, chính nhờ Carly đáng tin và may mắn nên cô mới sống sót.

Tiểu thư Carly mồm miệng độc địa, nhưng thật sự rất xinh đẹp. Được nữ thần may mắn yêu thích cũng là chuyện dễ hiểu.

Anna nhớ lại cảnh mình bị đánh thuốc, bị trói, rồi bị quẳng xuống nền đất lạnh giá. Trong lòng cô thầm nghĩ: [Rõ ràng nữ thần may mắn không đứng về phía mình, mà đứng về phía Carly.]

Nhưng dù sao đi nữa, Anna vẫn còn sống, thế là tốt rồi.

Đặc biệt khi nghe Carly nói sẽ thưởng lớn để cô lấy lại tinh thần, Anna lập tức cười rạng rỡ, ôm chầm lấy cô và hôn chụt chụt hai cái lên má.

“Tôi yêu cô chết mất, cưng à, cô chính là nữ thần may mắn của tôi!”

Carly thấy mặt cô hồng hào trở lại, cũng mỉm cười hài lòng. Hoàn toàn không nhận ra sau bức rèm xa xa có bóng người cao gầy đang lặng lẽ dõi theo cô.

Một tiếng sau, cảnh sát nhận được tin báo và lập tức tới hiện trường điều tra. Lúc này Carly mới chợt nhớ ra mấy món đồ mà Brahms để lại trong xe.

Cô biết rõ lời khai của mình không hề nhắc tới lửa, ác linh hay tầng hầm. Cô chỉ nói rằng giữa đêm khát nước xuống nhà, phát hiện cửa mở, Anna ngất xỉu trên sàn, sau đó khi ra ngoài kiểm tra thì phát hiện có xăng bị đổ mới báo cảnh sát.

Nếu cảnh sát phát hiện gối ôm, ảnh chụp trong xe thì cô khó mà giải thích nổi.

Nhưng giờ cả trong nhà lẫn ngoài sân đều là cảnh sát, cô không cách nào âm thầm giấu đi những món đồ đó. Giờ phải làm sao?

Carly ngồi trong phòng khách, bắt đầu căng thẳng. Khi đầu óc đang hoạt động hết công suất để nghĩ cách bịt đầu mối, một con búp bê được đưa đến trước mặt cô.

Cảnh sát hỏi: “Đây là búp bê của cô phải không? Tôi vừa thấy nó nằm trên bãi cỏ bên ngoài. Là cô để đó hay…”

Carly lập tức nở nụ cười, ôm lấy búp bê vào lòng. “Ồ, là tôi đem nó ra phơi nắng ban ngày rồi quên mất. Cảm ơn anh!”

Sau đó cô giả vờ như vô tình hỏi tình hình chiếc xe. “Anna nói cô ấy bị gây mê trong xe, điện thoại chắc vẫn ở trong đó.”

Cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy! Chúng tôi đã kiểm tra xe, phát hiện trong điện thoại có ảnh dự đoán giết người do tội phạm gửi tới. Đây là manh mối quan trọng, tạm thời chưa thể trả lại.”

Anna đứng cạnh lập tức nói cô hiểu. Dù là điện thoại hay xe, cảnh sát cần gì thì cứ mang đi điều tra. Cô chỉ mong bọn tội phạm sớm bị đưa ra trước công lý.

Cảnh sát: “Dĩ nhiên, thưa cô! Chúng tôi sẽ cố hết sức bắt được tội phạm.”

Trong khi họ trò chuyện, Carly ôm búp bê, lặng lẽ quay đầu nhìn ra khu vườn dưới ánh trăng ngoài cửa sổ phòng khách.

Cảnh sát đã kiểm tra xe, nhưng không ai hỏi cô về gối ôm hay khung ảnh. Rõ ràng họ không hề thấy mấy thứ đó trong xe.

Đồ đạc không thể tự biến mất, chắc chắn có ai đó lấy đi. Nói cách khác… chính Brahms đã lấy gối ôm và ảnh, chỉ duy nhất quên mất con búp bê đáng thương bị bỏ lại ngoài bãi cỏ.

Carly: “…”

---

Ngoài lề:

Brahms lặng lẽ kéo bảo bối của mình dấu vào ổ nhỏ của mình. Còn con búp bê kia?

Không sao hết, ở nơi không ai chú ý tới, nó sẽ tự trở về bên cạnh thiên sứ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc