Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 26: Ba trong một (4)

Trước Sau

break

Đúng lúc Carly hét lên, một cánh tay rắn chắc bất ngờ vươn ra từ phía sau, cánh tay cơ bắp ôm trọn eo cô, kéo cô lên như nhổ củ cải.

Cô gái chưa kịp định thần thì đã đứng trên bậc cao. Trái tim vừa bị dọa thắt lại của cô giờ chỉ còn lại một chiếc chân trần, mắt trân trân nhìn chiếc dép lăn khỏi chân mình rơi xuống hư không, nhanh chóng biến mất trong đám xác trôi nổi bên dưới.

Một giọng nói khàn khàn vang lên phía sau: “Giày.”

“Không không không, dép đó rơi thì kệ nó đi, tôi không cần nữa!”

Carly vội vàng giữ chặt cánh tay đang ôm eo mình, sợ tên búp bê ngốc phía sau sẽ lao xuống nhặt giúp cô.

Dưới sự ngăn cản của cô, “người máy” ngoan ngoãn dừng lại, ôm lấy cô mà không hành động gì thêm.

Khi khoảng cách được kéo giãn, đám xác trôi bên dưới lại đồng loạt nhắm mắt. Những linh hồn đáng thương này đang chờ cô gái hét lên bỏ chạy, để rồi bọn họ lại tiếp tục bị đày đọa nơi kẽ nứt tăm tối ấy.

Không gian im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của Carly. Không biết qua bao lâu, giọng cô lại vang lên, phá tan bầu không khí u ám và ngột ngạt.

“Cha xứ nói, chỉ cần đưa xác rời khỏi kẽ nứt thì có thể giải thoát linh hồn bị giam giữ.”

Carly hít sâu một hơi, như thể hạ quyết tâm nào đó, rồi quay đầu ra lệnh cho búp bê phía sau: “Brahms, trước tiên anh đưa Anna ra ngoài, rồi quay lại ôm lấy tôi như bây giờ. Nếu có nguy hiểm, hãy đưa tôi và Anna chạy ngay!”

Người búp bê trung thành không hỏi gì, cũng không nghi ngờ, chỉ như thường lệ lặng lẽ tuân theo mệnh lệnh.

Chẳng bao lâu sau, Carly cũng đá luôn chiếc dép còn lại, đứng chân trần trên bậc thang cuối cùng lạnh lẽo và dơ bẩn. Cánh tay mạnh mẽ phía sau siết chặt lấy eo cô, làm chiếc dây an toàn sống động.

Cô tiểu thư sang chảnh từng đủ tiêu chuẩn lên bìa tạp chí thời trang, giờ tóc rối như tổ quạ, mặt trắng lấm lem vì mồ hôi và bụi đen. Vết đen ở môi trên và chóp mũi càng khiến cô trông vừa nhếch nhác vừa buồn cười.

Cô mặc váy ngủ lấm bẩn, chân trần đứng nơi bậc thang cuối trông chẳng khác gì cô bé ăn xin vừa lục xong thùng rác.

Tay trái cô nắm chặt lan can gỗ mục nát, ngón tay siết đến trắng bệch. Ngay cả ngón chân cũng bấu chặt lấy mặt đất. Đôi mắt xanh trong lấp lánh căng thẳng, lo âu và sợ hãi nhưng cũng ánh lên sự quyết đoán kiên cường.

Cô cúi người, đưa ra bàn tay phải ấm áp mềm mại: “Chỉ cần kéo được các anh lên là được, đúng không?”

Xác chết không biết nói, Carly cũng chẳng hy vọng họ sẽ trả lời. Bàn tay lấm bẩn của cô lần mò xuống tìm lại cái xác từng túm lấy mắt cá chân cô.

Lần này, cái xác ấy không vươn tay nữa. Nhưng Carly đã kịp chạm vào cánh tay nó.

Lạnh buốt đến mức tay cô run lên, thế nhưng hơi ấm cơ thể cô như làn gió xuân lướt qua da thịt cứng đờ của người chết.

Cô thử kéo một cái, không nhúc nhích. Lập tức hét lớn: “Brahms!”

Vòng tay ôm eo cô lập tức siết chặt. Cô gái bị nhấc bổng lên như không, kéo theo cả cái xác nặng trịch như bê tông kia.

Vừa chạm vào không khí, cái xác lập tức hóa thành một bộ xương khô, rồi tan thành tro bụi trắng xóa bay đi. Một cơn gió nhẹ lướt qua má Carly trong căn hầm khép kín.

Thoáng chốc, cô như nghe thấy một tiếng thì thầm: “Cảm ơn!”

Thành công rồi!

Mắt Carly sáng rỡ, lập tức tiếp tục.

Lần này, vừa đưa tay ra, bên dưới đã có vô số cánh tay lạnh băng vươn tới, không lời, nhưng khẩn thiết van xin.

Cô nắm lấy một tay khác, gọi: “Brahms!”

Lại một cái xác hóa tro, lại một linh hồn được giải thoát.

Carly biết, nếu để Brahms trực tiếp làm thì hiệu quả sẽ cao hơn. Nhưng cô cũng hiểu việc đó vô cùng nguy hiểm.

Nếu Brahms đứng quá gần, bị mấy xác chết kéo chân xuống thì cô không đủ sức kéo anh lên. Nhưng khi anh ôm lấy cô từ phía sau, cô rất tự tin anh sẽ không bao giờ làm cô thất vọng!

Cô cứu được một xác, những xác còn lại lập tức lấp vào chỗ trống. Dần dần, khi số lượng ít đi, một bàn tay cháy đen như than giơ lên về phía cô.

Carly lập tức nhận ra đó là xác của mụ phù thủy.

Cô cảnh giác nắm lấy tay mụ. May mắn là đối phương không giở trò, chỉ hóa thành tro đen rồi rơi xuống sâu, rõ ràng mụ thà xuống địa ngục còn hơn bị kẹt ở đây.

Cuối cùng, chỉ còn lại một cái xác cô độc nổi trong làn “nước”.

Tóc đen rối rắm che gần hết mặt chỉ lộ ra làn da trắng bệch như đá cẩm thạch, sống mũi cao, đôi mắt đen trống rỗng, không tiêu cự.

Cơ thể cao gầy mặc áo khoác dài bẩn thỉu, cổ áo sờn tua tủa. Cổ tay, cổ và những phần da lộ ra đều mang vết thương rách tươm, lòi cả thịt đỏ bên trong. Rõ ràng đây là một trong bảy người bị tế sống.

Carly do dự nhìn hắn. Cô nhận ra các xác khác đều quay lưng về phía hắn, như thể đang né tránh điều gì đó.

Điều khiến cô để tâm nhất là hắn chưa từng vươn tay với cô và cảm giác bị dõi theo cũng chưa từng biến mất dù các xác kia đã tan biến.

“Là anh!”

Carly phản ứng, lập tức trừng mắt nhìn cái xác cô độc ấy. Trước đây chính vì hắn mà cô đã chịu không ít khổ sở!

Lời vừa dứt, gió nổi lên. Trong căn hầm kín mít lại có gió thét gào, đuốc trên tường chập chờn sắp tắt.

Như bị phát hiện, cái xác dưới mặt nước nhếch môi lạnh lùng. Đôi mắt đen trống rỗng chẳng thể phản chiếu dáng Carly, nhưng cô biết hắn đang nhìn mình.

Cảm giác rõ rệt như giác quan thứ sáu, ánh mắt ấy lạnh lẽo, ẩm ướt, tràn đầy ác ý.

Như bùn lầy trong mộ cổ đang rỉ rả tràn ra, quấn lấy linh hồn cô, muốn kéo cô xuống, chôn vùi vào thế giới chết chóc.

Thế nhưng Carly lại lần nữa giơ tay ra.

Cô muốn chạm vào cánh tay cái xác nhưng khoảng cách hơi xa. Không chạm tới, cô liền mở miệng, dứt khoát gọi: “Này! Đưa tay đây! Tôi kéo anh lên!”

Tiếng gió lập tức ngừng lại. Ác ý nhớp nháp cũng ngưng trệ.

Thấy phản ứng, Carly duỗi dài cánh tay hơn, lặp lại: “Này! Đưa tay đây! Tôi kéo anh lên!”

Carly nghĩ đơn giản, cô muốn qua màn, cô muốn diệt boss, cô muốn tiễn con ma đáng ghét này xuống địa ngục, cho nó ngâm mình trong vạc dầu!

Khi xác định mình không nghe nhầm, cái xác ngẩng đầu. Trên mặt nước, cô gái lấm lem như kẻ lang thang nhưng đôi mắt xanh dưới ánh đuốc lại lấp lánh hơn cả lam bảo thạch.

Một lần nữa cô lại làm điều không ai hiểu nổi, một người sống vươn tay về phía một xác chết, bảo: [Cô sẽ kéo hắn khỏi bóng tối lạnh lẽo và cô đơn vĩnh hằng!]

Carly nhíu mày. Sao hắn chẳng phản ứng gì? Đứng hình à? Không hiểu tiếng người? Hay không muốn rời khỏi nơi này?

Nhưng ngay cả mụ phù thủy cũng còn muốn xuống địa ngục hơn là bị kẹt lại thì tên này đâu thể cứng gan thế?

Hay là cô vẫn thiếu điều kiện để qua màn? Không thể nào! Cô rất rất muốn qua ngay bây giờ!

“Này! Anh…”

Ngay khi Carly còn đang lẩm bẩm, cái xác dưới nước cuối cùng cũng động đậy.

Hắn vươn tay, động tác chậm chạp cứng đờ như rối gỗ. Đó là bàn tay gầy gò trắng bệch, gân xanh hiện rõ. Trên cổ tay còn có vết cắt sâu, lòi cả xương trắng và mô thịt đỏ ướt.

Carly nhìn vết thương mà đau giùm, bèn ngẩng mặt nhìn khuôn mặt u ám bị tóc che khuất kia. Khi tay hắn chạm được, cô lập tức nắm lấy.

Vừa cảm nhận được nhiệt độ sống, cánh tay lạnh như băng ấy lập tức siết chặt khiến Carly nhíu mày vì đau.

Nhưng cô không buông. Cô nghiến răng siết chặt lại, gọi lớn: “Brahms!”

Đúng lúc quay đầu đối mặt với đôi mắt đen trống rỗng kia, Carly cảm thấy trong một khắc, hắn muốn kéo cô xuống!

Hắn muốn cô chết, muốn cô hóa xác lạnh như hắn, vĩnh viễn bị nhốt nơi hư vô này.

Nhưng may thay tất cả chỉ là ảo giác.

Dưới sự phối hợp ăn ý của Carly và Brahms, cái xác bị kéo lên mặt nước.

Ngay sau đó nó lập tức tan thành tro, biến mất trong không gian.

Cơn gió lớn lại nổi lên trong hầm. Brahms dường như cảm nhận được điều gì đó, vội ôm chặt lấy Carly.

Nhưng gió vẫn len qua được, áp sát tai cô, lướt qua và để lại một từ thì thầm.

Carly tưởng đó là lời nhắn quan trọng cuối cùng, vô thức lặp lại: “Toby? Là gì vậy?”

Tên này muốn nói gì? Có thể giải thích rõ hơn không?

Nhưng điều đáng sợ là đó không phải thông điệp gì đặc biệt. Chỉ là một cái tên.

Ngay khi cô đọc ra cái tên ấy, trong hầm vang lên tiếng cười âm trầm, khoái trá đến rợn người.

---

Ngoài lề:

Brahms ôm bé Li lui lại đằng sau một bước.

Ác linh dâng lên tên của mình, từ chối khéo lời mời từ địa ngục, đi đến đằng trước, đứng ở chính diện và ôm bé Li. Nở nụ cười tăm tối mà còn đầy đắc ý nói:

“Tôi không đến để chia rẽ ngôi nhà này, mà tôi tới gia nhập nơi này!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc