Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 25: Ba Trong Một (3)

Trước Sau

break

Một nỗi sợ đến từ tận sâu trong linh hồn tràn ngập tâm trí mọi người. Họ chẳng biết mình đang gào thét vì điều gì, chỉ cảm thấy có một thế lực tà ác không thể diễn tả đang tìm cách giáng xuống thế gian!

Cánh cửa sàn vốn đã được mở đột ngột đóng sầm lại. Carly lúc này đã đặt chân lên bậc thang, hoảng hốt quay phắt lại nhìn về phía pháp trận đang sôi sục.

Chẳng phải nghi thức triệu hồi ác ma năm xưa đã thất bại rồi sao? Giờ là chuyện gì thế này?

Tựa như cảm nhận được nghi vấn trong lòng Carly, ngay lúc tiếng tụng niệm của mụ phù thủy trở nên gào thét điên cuồng đến mức gần như phát cuồng, một cơn gió âm u đột nhiên nổi lên trong căn phòng kín bưng.

Một cây nến bị thổi đổ. Điều này vốn không đáng sợ, nhưng ngọn lửa nhỏ như hạt đậu ấy khi chạm vào dòng máu loang dưới đất liền bùng lên như gặp xăng, lửa bùng cao chớp mắt!

Ầm!

Ngọn lửa dữ tợn bám theo đường vẽ của pháp trận lan rộng nhanh chóng. Căn hầm âm u lập tức bừng sáng như ban ngày, hơi nóng phả thẳng vào mặt!

“Không!”

Mụ phù thủy gào lên trong đau đớn, điên cuồng đẩy ngã đứa con gái vừa nhào tới, rồi như phát điên lao thân mình vào đám cháy định dập lửa bằng cơ thể.

Kết quả là ngọn lửa tà dị ấy nhanh chóng nuốt trọn lấy thân hình mụ, biến mụ thành một ngọn đuốc sống đang rít gào trong đau đớn.

Ngọn lửa báo thù rực cháy bám theo dòng máu chảy khắp đất mà tụ lại ở vũng máu trung tâm pháp trận. Khi máu và lửa hòa làm một, một tiếng nổ “đùng” vang lên, máu tươi cùng tàn lửa văng tung tóe.

Lửa bốc lên dữ dội, bén lên cả trần nhà thấp. Căn hầm gỗ nhỏ bé lập tức hóa thành biển lửa, cháy rừng rực!

Tồi tệ nhất là nền gỗ dưới chân mọi người bắt đầu sụp đổ. Từng tấm ván mục nát mọt ăn rơi lả tả để lộ ra khoảng trống tăm tối đen ngòm bên dưới.

Không có gì phía dưới cả. Chỉ là một vùng hư vô đen thẳm!

Bảy cái xác rơi xuống trước tiên, chầm chậm trôi nổi trong khoảng không ấy.

“A… a… a!”

“Cứu tôi với!”

Boris và Ben hoảng loạn lao về phía cầu thang nhưng lại không thể nhanh bằng tốc độ sàn gỗ sụp đổ.

Mụ phù thủy và cô bé cũng rơi theo, bốn người cùng lúc bị nuốt vào hư không. Tiếng hét kinh hoàng, tiếng kêu cứu của hai người đàn ông, tiếng gào xé cổ họng của mụ phù thủy, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ tất cả bỗng dưng im bặt.

Chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Trong khoảng không đen ngòm ấy, những thi thể cứng đờ, xanh trắng vẫn trôi nổi lặng lẽ, rõ ràng là họ đã chết rồi.

Ngay sau đó, cảnh tượng bỗng thay đổi lần nữa. Lửa biến mất. Căn hầm lại chìm vào bóng tối chết chóc, chỉ có ánh sáng leo lét từ vài cây đuốc trên tường chiếu sáng.

Sàn gỗ dưới chân mọi người đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một hố sâu không đáy. Nhiều thi thể trôi nổi trong đó. Tất cả đều là những nạn nhân từng chết trên mảnh đất này trong suốt trăm năm qua, những người mà cảnh sát liệt vào diện mất tích vì chẳng bao giờ tìm thấy thi thể.

Do không gian tầng hầm quá chật hẹp, không đủ chỗ để các thi thể nằm thẳng, nên bọn họ chỉ có thể lơ lửng đứng thẳng, chen chúc nhau như những cái xác trương phình nổi lềnh bềnh trong nước. Dày đặc đến rợn người!

Toàn bộ biến hóa kinh hoàng ấy diễn ra chỉ trong vài giây. Đúng lúc đó, ở phía trên cầu thang, Brahms dùng vài cú đấm phá tung cánh cửa sàn bị sức mạnh vô hình khóa chặt.

Không khí lại được lưu thông.

Anh mới đi được vài bước thì đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn xuống. Carly không hề theo sau ngược lại còn đang từ từ đi xuống.

Cô bước đến bậc thang cuối cùng, mà chỉ cần thêm một bước nữa là chân cô sẽ chạm vào đỉnh đầu của những cái xác đang trôi nổi gần nhất. Một khi trượt ngã xuống cô sẽ bị kéo vào trong thế giới hư vô ấy.

Carly biết rõ điều đó. Nhưng dù sợ đến mức lạnh sống lưng cô vẫn không cam tâm quay đầu.

Bởi vì cô đoán được, đây chính là kẽ nứt mà cô luôn tìm kiếm, nơi ẩn giấu boss ẩn của màn chơi này. Cô đã đi được chín mươi chín bước. Chỉ còn bước cuối cùng là có thể vượt ải ngôi nhà ma này rồi!

Có gì hấp dẫn người chơi hơn hai chữ “thông quan”? Không có!

Dường như cảm nhận được hơi thở của người sống trên đầu, các thi thể dưới chân cô bỗng đồng loạt mở mắt. Tất cả cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên kẻ sống đang đứng bên trên “mặt nước”.

Những đôi mắt chết trắng dã, đục ngầu, không tiêu cự, dường như không hề mang theo cảm xúc. Thế nhưng luồng ánh mắt vô hình từ đó vẫn quấn chặt lấy cô gái trẻ, lạnh lẽo và trống rỗng như bùn đen trong lòng mộ cổ, sền sệt, ghê rợn, cuốn lấy cô, khiến người ta ngạt thở.

Thoáng chốc, Carly như nghe thấy vô số tiếng khóc nức nở và tiếng gào thét vang vọng trong căn hầm trống rỗng này, là những linh hồn vô hình đang thét gào.

Vì sao lại là bọn họ chết? Vì sao bọn họ bị giam nơi kẽ nứt này? Vì sao chỉ mình họ phải chịu đựng nỗi cô độc ghê gớm đến thế?

Bất chợt cái xác nổi gần Carly nhất duỗi tay ra, bàn tay lạnh băng, trắng toát, đột ngột siết chặt lấy mắt cá chân nhỏ nhắn nóng ấm của cô.

Lũ hồn ma đang khao khát sinh khí người sống. Khao khát cảm giác máu đang lưu thông trong mạch, khao khát một cơ thể ấm áp có thể xua đi nỗi cô đơn chết chóc đeo đẳng ngàn năm.

“Á!”

Carly rùng mình vì cái lạnh băng giá và hơi thở của cái chết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc