Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 24: Ba trong một (2)

Trước Sau

break

Brahms khẽ lắc đầu. Đôi mắt nâu của anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, không còn chút vẩn đục và điên cuồng như trước.

Kẻ sợ lửa là cậu bé Brahms tám tuổi. Con quái vật sinh ra từ tro tàn thì không sợ.

“Được! Vậy thì ta cùng vào cứu người!”

Carly nghiến răng, kéo Brahms lao trở lại biển lửa.

Lúc này, ngọn lửa đã lan đến tầng hai. Lửa bốc cao ngùn ngụt khiến hai người giữa sân trông như hai con kiến nhỏ dại dột cố vượt qua biển lửa.

Một áng mây lững lờ trôi qua, che khuất ánh trăng. Dường như ngay cả trăng cũng không nỡ chứng kiến cảnh hai người bị lửa nuốt trọn, tay trong tay hóa thành tro tàn.

Thật ra Carly cũng biết hy vọng rất mong manh. Nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, liều lĩnh lao vào. Ngọn lửa bao quanh căn nhà như sôi sục bởi dũng khí của cô, dường như chùn lại một thoáng.

Bóng dáng cao lớn bên cạnh vươn tay, định che chắn lửa cho cô. Thế nhưng, ngay lúc ấy, ngọn lửa hừng hực bên khung cửa bỗng co lại, không chạm được vào lấy một vạt áo cô.

Ngược lại, một luồng lửa kỳ dị vụt qua, thiêu rát cánh tay và bắp chân của con quái vật cao lớn.

Lớp vải mỏng bị thiêu rách, từng mảng da bị bỏng rộp, máu đỏ sẫm và dịch vàng trào ra từ phần da thịt cháy đen. Nhưng rồi, những vết thương ấy nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Người đàn ông như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu, ánh mắt sau lớp mặt nạ xuyên qua lớp khói dày đặc, chính xác nhìn về một phương hướng. Nhưng giây sau lại dời mắt đi, tiếp tục dõi theo cô gái phía trước.

Khi cả hai thực sự bước chân vào vùng lửa nóng hừng hực ấy, cảnh vật quanh họ bất ngờ thay đổi.

Nhiệt độ kinh hoàng, ngọn lửa, khói đen đều biến mất. Thay vào đó là bóng đèn trần lủng lẳng, chiếc bàn gỗ dài, những khay bạc cáu bẩn, chân đèn sắt rỉ sét, lò sưởi bám đầy mạng nhện, tường mốc loang lổ và mùi ẩm mốc thối rữa nồng nặc trong không khí…

Mọi thứ đều cho Carly biết, đây không còn là căn biệt thự đang cháy của cô, mà là một nơi xa lạ và quái dị.

Qua tấm kính bẩn dày đặc bụi đất, cô lờ mờ nhìn thấy khu vườn bên ngoài tối tăm mịt mù. Không có hoa cỏ được tỉa tót, không có hồ bơi lấp lánh. Chỉ có mặt đất đen cằn cỗi, trơ trụi, và lũ côn trùng nhung nhúc bò trườn.

Carly lập tức hiểu ra. Đây chính là ngôi nhà cổ bị thiêu rụi một thế kỷ trước và từng bị chủ đầu tư đầu tiên san bằng.

“Á á á!”

Tiếng hét xé họng đột ngột vang lên khiến Carly giật bắn người. Môi trường đột nhiên biến hóa kỳ dị và dữ liệu cô từng tra cứu lập tức hòa vào nhau, hình thành nỗi sợ không tên, cứa rách dây thần kinh đang căng cứng của cô.

Cô lùi lại theo phản xạ, rồi mới nhận ra tiếng hét ấy vọng lên từ dưới đất. Chỉ mất một giây suy nghĩ, cô đã quay sang nhìn Brahms:

“Anh cảm nhận được tầng hầm ở đâu không?”

Brahms lập tức bước về phía trước, như thể có giác quan đặc biệt với bóng tối, dễ dàng lần ra được luồng khí hắc ám.

Carly bám sát theo. Mỗi bước chân đặt lên sàn gỗ mục nát đều khiến tấm ván rên rỉ, như sắp sụp xuống bất kỳ lúc nào.

Rất nhanh, nhờ Brahms dẫn đường, Carly trông thấy một cánh cửa sàn được giấu dưới tấm ván gỗ. Khi cô mở ra, lối xuống tầng hầm quen thuộc hiện ra.

Cùng lúc đó, ánh lửa vàng lập lòe phía dưới, tiếng tụng niệm của người phụ nữ, tiếng đàn ông la hét và tiếng trẻ con khóc hòa vào nhau vang lên.

Sợ Anna gặp chuyện, Carly lao xuống tầng như bay.

Brahms như một chiếc bóng trầm lặng theo sát phía sau, ánh mắt dõi theo cô không rời nửa bước. Dù âm thanh phía dưới có quái dị rợn người đến đâu, anh cũng không mảy may quan tâm.

Đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt khiến Carly chết lặng.

Bốn bức tường đều treo đuốc cháy sáng. Trên mặt đất là một pháp trận vẽ bằng máu đỏ, xung quanh đặt những cây nến trắng đúng theo bố cục ma pháp.

Ngoài rìa pháp trận, bảy người đủ mọi lứa tuổi bị trói chặt, nằm hôn mê dưới đất, sắc mặt tái nhợt như xác chết.

Một mụ đàn bà khoác áo đen tay cầm dao sắc, vừa tụng những câu chú ngữ ghê rợn bằng giọng nhão nhoẹt, vừa cắt cổ, cổ tay và mắt cá chân của họ, để lộ cả da thịt rách nát.

“Bảy con chiên non… dâng máu tươi và linh hồn thuần khiết lên ngài… Astaroth vĩ đại…”

Máu đỏ tươi đặc quánh tuôn ra, chảy vào trung tâm pháp trận, tụ lại thành một vũng máu sủi bọt như sắp sôi, dường như có gì đó đang hé mở hay đang chầm chậm trồi lên.

Lượng máu mất đi khiến các nạn nhân, dù đang hôn mê cũng không ngừng run rẩy vì lạnh, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

Dù trong tiềm thức họ đang khóc lóc, vùng vẫy, cầu cứu, thì cơ thể vẫn không thể thức tỉnh, chỉ đành nằm đó trong cơn ác mộng, hóa thành thi thể lạnh cứng.

Mùi máu tanh nồng xộc lên khắp tầng hầm. Mỗi lần hít thở, Carly cảm thấy như máu và hơi thở của cái chết tràn vào phổi. Cô nghẹn đến mức suýt nôn khan.

Một bé gái co mình khóc nức ở góc, hai người đàn ông run lẩy bẩy rúm lại trong xó, liên tục thét lên vì hoảng loạn. Carly chú ý thấy một trong hai người đó đầu băng kín, liền nhận ra đó là người tài xế cũ, Ben.

“Là mấy người phóng hỏa phải không?”

Cơn giận vượt qua nỗi sợ. Carly lao đến, tung cú đá thẳng vào ngực hắn:
“Anna đâu rồi?”

“Á á á!”

Ben ngã lăn ra, ôm đầu gào khóc, hoàn toàn sụp đổ vì cảnh tượng trước mắt. Ngược lại, Boris vẫn giữ được một chút lý trí, run rẩy chỉ tay về phía trước.

Carly nhìn theo, sững người nhận ra Anna đang bị trói, nằm trong đống người đầy máu kia. Lo sợ mụ phù thủy ra tay, nhưng Carly vẫn nghiến răng xông tới.

Trên đường chạy, chân cô bất ngờ giẫm trúng tay một ông già. Lúc này cô mới phát hiện những người này có thể chỉ là hồn ma, không có cơ thể thực. Có lẽ họ đang bị buộc phải tái hiện lại cảnh tượng năm xưa.

Cũng có thể tất cả chỉ là dư ảnh, không phải linh thể thật sự. Dù vậy, mụ phù thủy vẫn cứ lẩm bẩm câu thần chú, hoàn toàn phớt lờ Carly, không ra tay tấn công.

Dẫu biết tất cả chỉ là ảo ảnh, nhưng khi giẫm phải dòng máu tươi chảy từ pháp trận, Carly vẫn thấy rợn tóc gáy, toàn thân nổi da gà.

Cô hít sâu, bắt đầu quan sát đám thi thể. Theo suy đoán của cô, con ác linh từng đe dọa cô suốt thời gian qua chính là một trong bảy người này.

Nhưng cả bảy đều là nam giới ở nhiều độ tuổi. Trừ ông già và đứa trẻ ra, còn lại năm người là thanh niên hoặc trung niên, không thể biết được ai trong số họ là con ác linh kia.

Không có thời gian quan sát kỹ, Carly đành dồn hết sự chú ý vào Anna.

Xác nhận Anna không bị thương, chỉ đang hôn mê và bị trói, Carly mới thở phào, rồi lập tức ngẩng đầu ra lệnh:

“Brahms, nhanh, bế Anna ra ngoài!”

Người đàn ông cao lớn phía sau lập tức cúi xuống, như xách bao tải mà bế Anna lên.

Nhưng Carly không biết rằng, ngay khi cô quay đầu bỏ đi, một thi thể tái nhợt nằm dưới chân cô bỗng mở bừng mắt!

Mắt hắn trắng dã, đồng tử tản rộng, không tiêu cự, tối om vô hồn, vậy mà vẫn chăm chăm dõi theo bóng lưng cô gái, đôi mắt trống rỗng ấy di chuyển theo từng bước chân cô.

Có… thứ gì đó đang nhìn cô…

Bản năng sinh tồn khiến Carly rợn gáy. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Cô vội ngoái đầu, nhưng chẳng thấy gì.

Dù thế, cái cảm giác bị nhìn trộm, lạnh lẽo, nhớp nháp vẫn rõ ràng đến đáng sợ, trần trụi như một ánh mắt cào xé da thịt.

Không sai, lại là hắn. Con ác linh đó lại xuất hiện.

Carly vừa bước nhanh hơn vừa thúc giục Brahms: “Mau lên! Đi nhanh!”

Đúng lúc này, giọng tụng niệm của mụ phù thủy đột nhiên vang lên dữ dội:

“Bảy con chiên non… dâng máu tươi và linh hồn thuần khiết lên ngài…”

Máu giữa pháp trận sôi sùng sục, như miệng núi lửa sắp phun trào. Một luồng khí tà ác pha mùi lưu huỳnh lan ra khắp tầng hầm.

Thấy cảnh đó, Carly, một người dù chẳng hiểu nghi lễ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Cánh cổng địa ngục sắp mở!

“Á á á!”

Ben và Boris rú lên hoảng loạn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc