Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 23: Ba trong một (1)

Trước Sau

break

Tầng một hóa thành thiên đường của lửa, những luồng lửa xâm nhập được vào biệt thự từ bên ngoài phấn khích và hung tợn nuốt chửng tất cả. Khói đen cuồn cuộn làm đen sẫm trần nhà trắng như tuyết, tro bụi bay cuốn theo luồng nhiệt như những bông tuyết giữa bão lửa.

Khói độc khiến cô gái ho không ngừng, làm đôi mắt xanh vốn trong trẻo của cô trào nước mắt sinh lý, khóe mắt đỏ hoe.

Gọi mãi mà không thấy đồng đội đâu, cô bị lửa và khói vây kín, đứng yên tại chỗ như một con thỏ bị hoảng sợ quá mức.

Đúng lúc ấy, cánh cửa từng bị ngọn lửa phong tỏa bất ngờ mở tung, loáng thoáng vang lên hai tiếng hét nhỏ bé, yếu ớt từ xa.

Luồng khí trong lành lập tức thổi tan phần nào khói đen trong phòng, ngọn lửa theo bản năng bùng lên về phía gió thổi tới nhưng lại bị một sức mạnh vô hình ngăn lại.

Trong biển lửa khủng khiếp ấy, bỗng xuất hiện một lối thoát không thể tin nổi. Chỉ cần cô gái bước chân về phía đó là có thể thoát khỏi ngọn lửa hung tàn này.

Thế nhưng, dù đường sống ngay trước mắt, cô lại xoay người chạy lên lầu, mở cửa phòng chứa đồ và chui vào trong.

Cô học theo động tác của Brahms, mở ra cánh cửa gỗ không tồn tại kia. Trước kia, cô còn cần có người nắm tay mới dám xuống, nhưng giờ cô tiểu thư đã không do dự nhấc chân bước xuống cầu thang gỗ, băng băng lao xuống như cơn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện xuyên qua bóng tối ẩm mục.

Ánh đèn từ điện thoại hắt ra như một tia sáng dịu nhẹ, theo từng bước chân cô xuyên qua bóng tối, chiếu rọi mặt đất từng tấc một.

Người đàn ông đeo mặt nạ đang co rúc trong góc, ôm chặt chiếc gối và hai khung ảnh. Cơ thể cao lớn của anh cuộn lại như con nhím, vừa dựng gai nhọn bảo vệ mình vừa vùi đầu thật sâu trong gối để lộ phần sau cổ mong manh yếu ớt.

Nhận ra có người đến gần, anh như thú hoang bị kinh động, rụt người sâu hơn vào góc.

Cổ họng từng bị khói hun hư khàn khàn bật ra những tiếng gầm không giống người. Đôi mắt phía sau mặt nạ đục ngầu và hung dữ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn đứt cổ con mồi.

Carly cảm nhận được nguy hiểm nhưng cũng nhận ra giọng dữ của anh là để che đi sự yếu ớt. Anh đang sợ, đang run rẩy.

Khoảnh khắc đó cô dường như nhìn thấy cậu bé tám tuổi ngây dại năm xưa hất đổ chân đèn, mặc lửa nuốt trọn ngôi nhà rồi co rúm nơi góc tường khi cái chết ập đến, ôm chặt lấy chính mình.

Khi ánh lửa rực lên như hoàng hôn soi sáng bầu trời đêm, tro tàn bay lên tựa tuyết đầu mùa giữa đông lạnh. Một đứa trẻ tám tuổi bị thiêu sống, và từ tàn tro ấy, một sinh vật nửa người nửa búp bê tà ác được sinh ra.

Nhưng linh hồn đứa trẻ ấy vẫn còn, vẫn bị giam trong biển lửa năm nào chờ ai đó đến cứu ra, giải thoát khỏi cơn ác mộng ấy.

Và giờ đây, sau hơn mười năm, một bàn tay trắng trẻo xuyên qua ngọn lửa vô hình nhưng nóng rẫy ấy vươn tới, một giọng nói kiên định vang lên như dòng nước mát phá tan ác mộng, len lỏi vào tim anh.

“Brahms, là tôi! Đưa tay cho tôi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài!”

Người đàn ông đang co rúm trong góc, tinh thần hoảng loạn cực độ bỗng vì một câu nói ấy mà bình tĩnh lại. Anh từ từ ngẩng đầu nhìn theo bàn tay kia.

Khoảnh khắc ấy, khói, lửa, máu, xác cha mẹ trong mắt anh tan biến, ảo giác biến mất, anh rốt cuộc đã quay về thực tại.

Căn hầm chật hẹp tối om, cô gái là điểm sáng duy nhất ở đó.

Một âm thanh khàn đặc như giấy ráp cọ nhau khẽ vang lên:

“…Carly!”

Đây là lần đầu tiên Brahms gọi tên người bạn thuở nhỏ trong ký ức. Linh hồn cậu bé tám tuổi trong anh reo mừng. Bạn cậu đến cứu cậu rồi!

Anh từ từ đưa tay ra, định nắm lấy tay cô, nhưng vẫn sợ cô gái tuyệt vời trước mắt chỉ là ảo ảnh dễ tan biến.

Cô thấy vậy, lập tức vươn tay nắm chặt lấy tay anh, kéo anh lao đi.

“Đi với tôi, bên ngoài cháy to lắm, ta phải mau rời khỏi đây. Tôi biết anh sợ lửa nhưng mạng sống mới là quan trọng. Lúc ấy anh đừng nhìn lửa, chỉ cần nhìn tôi, tôi nhất định sẽ đưa anh ra ngoài!”

Trước kia, Brahms đi trước, dắt cô theo sau. Giờ thì cô chạy trước, kéo anh băng qua lửa, giọng nói như chim sơn ca lảnh lót.

Người đàn ông cao lớn phía sau cúi đầu nhìn bàn tay cô nắm chặt tay mình, rồi lại nhìn gò má đỏ ửng vì nóng và chạy của cô.

Dù quanh họ vẫn là biển lửa cuồn cuộn, nhưng trong mắt anh giờ chỉ còn cô gái ấy. Không phải bạn… con quái vật được sinh ra từ tro tàn sửa lại trong lòng: [Là thiên thần!]

Đột nhiên, phía trên Carly vang lên tiếng thủy tinh va đập. Cô đang chạy lập tức ngẩng đầu, thấy chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ đang ầm ầm đổ xuống ngay phía sau, nhắm thẳng vào Brahms.

Carly trợn mắt, bản năng thôi thúc cô buông tay, nhưng thực tế, cô càng siết tay anh chặt hơn, kéo anh chạy nhanh hơn về phía cửa lớn đang mở.

Rầm!

Tiếng nổ đinh tai. Mảnh pha lê văng tứ tung. Khung đèn kim loại biến dạng nặng nề rơi xuống chỉ cách Brahms nửa bước.

Lửa gào lên, bức tường bị nung bong ra tạo thành khuôn mặt mờ mịt và gầy gò, hai mảng bong như hai mắt im lặng nhìn về phía trước.

Mắt Carly đỏ hoe vì khói, tóc ướt đẫm mồ hôi. Một giọt mồ hôi trượt xuống má, hòa với tro bụi và khói khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô lấm lem như mèo nhỏ.

Dù chật vật, dù sợ hãi đến thế, cô tiểu thư từng không biết lễ nghĩa là gì vẫn chọn quay lại cứu một con quái vật giữa biển lửa.

Thậm chí trong khoảnh khắc sinh tử cũng không buông tay, kiên quyết gánh lấy sinh mạng hèn mọn, dơ bẩn ấy.

Cô như cơn gió nhẹ vượt qua biển lửa, kéo con quái vật ấy băng qua cửa cháy rực, từ thế giới của lửa và khói bước ra sân vườn yên tĩnh dưới ánh trăng. Cô đã ra được. Cô sẽ rời khỏi căn nhà quái dị này, quay lại cuộc sống được tiền bạc và tình yêu bao bọc, quên đi cơn ác mộng của ác linh, cái chết và lửa cháy.

Khi cô gái rời khỏi đó, ngọn lửa từng bị sức mạnh vô hình kiềm chế bỗng bùng cao mấy mét. Phần “mắt” trên tường bong tróc thêm, ẩn hiện một nỗi buồn.

Sau đó, lớp tường rơi càng nhiều, khuôn mặt vốn đã mờ trở nên méo mó rồi tan biến dưới ngọn lửa thiêu đốt.

Bên này, Carly vừa chắc chắn mình đã thoát thì chân mềm nhũn. May mà Brahms kịp vươn tay đỡ eo cô, giúp cô không ngã xuống cỏ. Nhưng khi cô đang thở dốc vì mừng, khóe mắt chợt liếc thấy chiếc xe hơi đậu trong sân.

Đó là… xe của Anna?

Carly sững người, vội dúi con búp bê vào tay Brahms, lao tới kiểm tra.

Xe không khóa. Vừa mở cửa, cô thấy tàn thuốc vương trên ghế lái.

Anna không hút thuốc, tàn thuốc này từ đâu?

Rồi cô nhặt được chiếc điện thoại rơi dưới thảm, đó là điện thoại của Anna, nhưng không thấy người đâu, quá bất thường.

Khi cô phát hiện mảnh vải tỏa mùi mê dược trên ghế sau, tim cô chìm hẳn xuống. Carly cau mày đi một vòng quanh xe, thấy vết chất lỏng nghi là xăng trên nền đá lát.

Ban đầu cô tưởng xe rò xăng nhưng khi mở cốp sau thấy mấy can xăng rỗng đổ ngổn ngang, mùi xăng nồng nặc bốc lên.

Cô nghẹn thở, quay đầu nhìn biển lửa sau lưng. Giây đó, cô hiểu mình trách nhầm ác linh. Ngọn lửa này là do người phóng!

Cô tin Anna không bao giờ hại mình. Vậy chỉ còn khả năng đó là có kẻ tấn công Anna, rồi phóng hỏa giết cô.

Carly không biết ai chuẩn bị chừng ấy xăng để thiêu chết mình, nhưng cô biết lửa có thể xóa sạch chứng cứ.

Nếu cô là hung thủ, bắt được Anna mà không muốn để sống sót, thì cách nhanh nhất là ném cô ấy vào biển lửa.

Carly ném mảnh vải đi, quay đầu không do dự. Trò chơi này đã ghi rõ đây là mô phỏng hiện thực, NPC là duy nhất, chết là mất.

Một người chơi gan dạ từng thề là thà chết chơi lại từ đầu, còn hơn để Anna biến mất khỏi trò chơi của cô.

Nhưng khi cô lao vào đám cháy, một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy tay cô. Cô ngoái đầu, thấy Brahms từ lúc nào đã đứng phía sau. Tay còn lại anh ôm gối và khung ảnh, còn con búp bê thì vứt trên cỏ.

Carly cố gỡ tay anh ra, đôi mắt xanh sáng long lanh như trời sao: “Anna rất có thể vẫn còn trong đó, tôi phải vào!”

Brahms lặng lẽ nhìn cô. Mặt nạ trắng sứ dưới ánh trăng trông lạnh lùng, im lặng. Họ đều biết anh không quan tâm Anna sống chết.

Carly tưởng anh sẽ cứ ngăn mình như vậy. Nhưng anh bất ngờ bỏ khung ảnh và gối vào xe, rồi bước tới, nắm lấy tay cô lần nữa.

Cô sửng sốt: “Không được, anh sợ lửa mà…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc