Vì bị gây mê rồi lại bị tiêm thuốc an thần, cảnh sát đề nghị đưa Anna đến bệnh viện gần đó để kiểm tra sức khỏe.
Carly chợt nhớ lại cảnh Anna suýt mất mạng ở biệt thự Heelshire, lòng bàn tay cô ấy từng bị dao cứa đến tóe máu. Hồi đó là ngày đầu tiên Carly chơi trò chơi, cô chỉ coi Anna như một NPC bình thường. Nhưng đến giờ, cảm xúc của cô dành cho Anna đã không còn như xưa.
Nghĩ đến việc Anna lại bị tổn thương, trước khi cô ấy lên xe, Carly dứt khoát nói: “Anna, ngày mai cô không cần đến nữa!”
“Gì cơ?” Anna khựng lại khi đang bước lên xe cảnh sát, ngạc nhiên hỏi: “Cô Carly, cô định sa thải tôi sao?”
“Dĩ nhiên là không, cô nghĩ đi đâu vậy chứ?”
Carly còn kinh ngạc hơn. “Tôi chỉ thấy cô vừa trải qua chuyện như vậy, tâm trạng chắc chắn không tốt nên định cho cô nghỉ phép có lương một tuần để thư giãn thôi.”
Cô nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhưng đúng một tuần thôi đấy, cô biết mà, tôi không sống thiếu cô được đâu.”
Nữ cảnh sát ngồi ghế sau nghe vậy liền thì thầm với đồng nghiệp: “Trời ơi, cô gái này đúng là quá ngọt ngào!”
Anh cảnh sát ngồi cạnh nhướng mày: “Ý cô là phần nghỉ phép một tuần có lương, hay câu “tôi không sống thiếu cô” kia?”
“Cả hai!” Nữ cảnh sát ôm ngực, vẻ mặt mê đắm: “Nếu cô ấy là sếp tôi, tôi chắc chắn sẽ yêu điên cuồng vì cô ấy mất.”
Anh cảnh sát phá lên cười.
Đến cả người ngoài nghe Carly nói còn thấy ngất ngây huống hồ là Anna, người vừa bị cô nàng tiểu thư quyến rũ làm cho đầu óc mụ mị.
Chúa ơi, thiên thần xinh đẹp vừa nói rằng cô ấy không sống thiếu cô!
Đến khi hoàn hồn lại, Anna phát hiện miệng mình đã tự hành động trái với lý trí của một nhân viên văn phòng. Vừa mở miệng ra đã là từ chối.
“Không được, chuyện xảy ra quá đột ngột giờ chắc chắn không tìm được người giúp việc đáng tin. Nếu tôi không đến, chẳng ai chăm sóc cô cả, nhỡ cô chết đói trong biệt thự thì sao?”
Vừa dứt lời, Anna đã thấy chắc chắn đầu óc mình bị thuốc mê làm hỏng rồi. Không thể nào tin nổi cô lại từ chối kỳ nghỉ có lương cả tuần. Là nghỉ có lương đấy!
Nhưng lo lắng của cô cũng không phải không có lý. Theo sát Carly nửa năm nay, cô hiểu rõ cái danh con gái cưng của gia tộc Cole, tiểu thư nhà giàu Carly Cole mang trọng lượng cỡ nào.
Cô Carly từ nhỏ đã được bao quanh bởi bảo mẫu, quản gia và vệ sĩ. Một cô gái được nuông chiều trong nhung lụa như vậy nếu không có người bên cạnh chăm sóc thì phải sống thế nào?
Carly đọc được biểu cảm lo lắng trên mặt Anna, liền vừa tức vừa buồn cười.
“Tôi đâu phải đồ ngốc, chỉ là một tuần thôi mà, tôi hoàn toàn có thể tự lo cho mình.”
Anna: “Còn ba bữa ăn mỗi ngày của cô thì sao…”
Carly: “Tôi sẽ gọi đồ ăn ngoài!”
Anna: “Còn quần áo dơ thì…”
Carly: “Tôi sẽ dùng máy giặt!”
Chưa để Anna nói hết câu, Carly đã đẩy cô vào trong xe cảnh sát, nghiêm mặt cảnh cáo: “Đã nói là một tuần thì phải đủ một tuần, nếu quay lại sớm sẽ bị trừ lương đấy!”
Sau đó cô dứt khoát đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế có thể khởi hành.
Tài xế cười nói: “Cô cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa cô trợ lý đáng yêu của cô đến bệnh viện an toàn.”
Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Nữ cảnh sát ở ghế sau lại ôm ngực thở dài lần nữa: “Không được nghỉ đủ thì không được đi làm lại, nếu không sẽ bị trừ lương? Ôi Chúa ơi, bao giờ mới có người nói với tôi câu đó đây?”
Anh cảnh sát cạnh bên nhìn Anna: “Chủ của cô đối xử với cô thật tốt!”
Anna lúc này đã quên hết nỗi sợ hãi và hoảng loạn trước đó, gương mặt đã hồng hào trở lại, nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi cũng thấy vậy!”
Sáng hôm sau, không còn ai gọi dậy, đến khi Carly tỉnh lại và cầm lấy điện thoại, đã là mười giờ.
Chết rồi, lỡ bữa sáng mất rồi!
Thật ra bản thân cô cũng không để tâm lắm đến việc có ăn sáng hay không, vấn đề là… cô còn nuôi một “thú cưng” nhỏ.
Carly nghĩ đến số tiền mình đã lấy từ nhà họ Heelshire, nhớ lại việc đêm qua Brahms đã giúp mình rất nhiều mà bản thân lại không chuẩn bị nổi ba bữa cơ bản cho anh. Cô cảm thấy hơi áy náy.
Brahms liệu có đang trốn trong tầng hầm tối om kia ngồi đợi cô cho ăn không?
Carly vò tóc bù xù, nhanh chóng rời giường đi rửa mặt.
Một lát sau, cô bước nhanh đến phòng ngủ bên cạnh, thấy người rối sứ tinh xảo kia đã thay đồ ngủ, mặc vest chỉnh tề, ngồi trên giường.
Cô vừa mở cửa, liền đối diện với đôi mắt nâu to tròn kia.
Chừng này thời gian trôi qua, Carly đã quen với việc Brahms là một người sống. Cô không còn cảm thấy sợ hãi, vừa ôm lấy anh vừa làu bàu: “Bình thường mỗi tối đều đòi hôn chúc ngủ ngon tích cực như thế sao hôm nay tôi quên chuẩn bị bữa sáng lại không thấy anh nôn nóng gì?”
Nói đến đây, Carly nhớ lại lần mình hôn lên vết sẹo dưới cằm của Brahms. Từ lần đó anh không còn bắt cô phải hôn trực tiếp vào mặt nạ nữa.
Nhưng chỉ cần cô quên hôn tạm biệt, anh sẽ lập tức xuất hiện từ một góc tối nào đó trong nhà, nhắc cô thực hiện lời hứa.
Nghĩ đến lần hôn đó, Carly vô thức đưa tay chạm lên môi mình. Đầu ngón tay cô mát lạnh, nhưng làn da sứ trắng của người rối còn lạnh hơn.
Dù là hôn lên má người rối hay chạm môi vào chiếc mặt nạ, cảm giác lạnh lẽo đều nhắc cô rằng, thứ cô chạm vào chỉ là sứ vô hồn. Đó chẳng phải nụ hôn thực sự nên cô chẳng hề ngần ngại.
Chỉ có lần ấy, khi môi cô chạm lên làn da thật sự của Brahms, cảm giác ấm nóng, khô ráp lướt qua môi khiến cô phân vân không rõ là sẹo lồi hay râu cứng.
Khi ấy chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đậu nước rồi bị Brahms đẩy ra ngay nên cô không kịp phân biệt được đó là gì. Nhưng cái cảm giác là lạ đó khiến cô cứ muốn tìm hiểu tiếp. Rốt cuộc thứ cạ vào môi mình khi ấy là râu hay sẹo?
Carly đưa tay sờ xuống cằm của người rối. Brahms luôn rất nhạy cảm với vết sẹo, hiển nhiên anh không thích nó và không muốn cô để ý đến.
Nhưng nếu cô ra lệnh chắc anh vẫn sẽ ngoan ngoãn đứng yên đấy thôi. Cô cũng không định làm gì cả, chỉ là… muốn sờ thử một chút thôi mà.
Đúng lúc đó, tiếng bụng sôi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Carly. Cô lập tức tỉnh táo. Dù thế nào đi nữa thì chuyện ăn vẫn là quan trọng nhất. Cô vừa ôm người rối xuống lầu vừa lấy điện thoại ra.
Nhưng vừa xuống đến phòng khách tầng một, cô bất chợt ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng.
Là một mùi hương dịu nhẹ như mùi hoa, không quá nồng đến khó chịu mà như lông vũ khẽ chạm vào chóp mũi, khiến người ta bất giác đưa mắt tìm kiếm.
Carly ngẩng đầu lên, đang định đặt đồ ăn thì ánh mắt đã bị hút về phía chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ lớn. Trên bàn có một bông hồng đỏ.
Dưới ánh sáng ban mai, đóa hồng đỏ như được thấm đẫm máu, cánh hoa nở rộ đầy kiêu hãnh, những giọt sương trong suốt lấp lánh dưới nắng, khiến bông hoa càng trở nên yêu kiều, mê hoặc.
Carly bước lại gần, nhìn kỹ thì thấy thân hoa xanh thẫm mượt mà, toàn bộ gai sắc nhọn đã bị cắt bỏ. Trên đó còn buộc một dải lụa đen viền bạc thắt nơ gọn gàng.
Rõ ràng đây là một món quà đầy lãng mạn. Ai nhìn cũng nhận ra người tặng đã rất dụng tâm.
Nhưng vấn đề là món quà này không được gửi đến một cách đàng hoàng. Nó đột ngột xuất hiện trong nhà của một cô gái sống một mình. Sự lãng mạn lập tức chuyển thành rùng rợn.
Carly lập tức đi kiểm tra kỹ các cánh cửa và cửa sổ, xác nhận tất cả đều khóa chặt, không hề có dấu hiệu có người lạ đột nhập.
Cô đứng yên suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại tra ý nghĩa hoa hồng đỏ, nó có nghĩa là tình yêu sâu đậm và duy nhất.
Thấy dòng đó, Carly càng nhíu mày. Ý gì đây?
Vừa mới tiễn xong một hồn ma trong biệt thự, còn chưa kịp thương tiếc thì giờ lại có thêm một kẻ si tình bệnh hoạn mới?
Ai đó đã nhân lúc cô ngủ, lẻn vào nhà và đặt một bông hồng đỏ trên bàn ăn để bày tỏ tình cảm?
Gớm… thật buồn nôn!
Hoa thì đẹp thật nhưng nghĩ đến việc đây là đồ của kẻ biến thái, Carly lập tức khó chịu. Cô đưa tay ra, không chút do dự ném bông hồng vào thùng rác.
Cánh hoa mỏng manh rơi rụng tơi tả, những giọt sương nhỏ giọt xuống theo. Cuối cùng, đóa hồng rực rỡ nằm thảm hại dưới đáy thùng rác.
Gió nhẹ lướt qua, dải ruy băng trên thân hoa khẽ lay động rồi cũng rũ xuống.
Đồ ăn nhanh chóng được giao đến. Vì không có Anna ở nhà, Carly liền gọi Brahms ra ăn cùng.
Cô định để anh ăn cùng mình, không ngờ Brahms chỉ ngồi đối diện, im lặng nhìn bữa sáng trước mặt, không hề có ý động đũa.
“Sao không ăn?”
Sau khi xử lý xong vụ ác linh, tâm trạng Carly rất tốt, cô cười hỏi: “Hay là… anh ngoan ngoãn muốn tôi đút ăn?”
Hàng mi dày của Brahms khẽ run lên. Anh ngẩng đầu nhìn Carly vài giây rồi chậm rãi lắc đầu. Nhưng anh vẫn không ăn cũng không giải thích lý do.
Carly nhanh chóng hiểu ra. Nếu Brahms muốn ăn thì phải tháo mặt nạ. Mà anh không chịu ăn là vì không muốn để cô thấy khuôn mặt thật của mình.
Điều đó lại khiến Carly lần đầu cảm thấy tò mò về gương mặt dưới mặt nạ ấy. Đôi mắt xanh trong của cô dán chặt vào vết sẹo lộ ra dưới cằm anh.
Một gương mặt bị thiêu hủy từ năm tám tuổi, đầy vết sẹo chằng chịt… rốt cuộc sẽ trông ra sao?
Brahms cảm nhận được ánh mắt cô, chỗ da từng bị môi cô chạm vào bỗng như bốc cháy, khiến hơi thở anh dồn dập, yết hầu cũng khẽ chuyển động.
Đột nhiên, tiếng chân ghế ma sát với nền gạch vang lên, rít nhọn chói tai, xuyên thẳng vào tai Carly.
Cô choàng tỉnh, ngẩng đầu lên thì phát hiện Brahms đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
Căn biệt thự lại trở nên im ắng, chỉ còn lại hai phần bữa sáng còn nguyên trên bàn, cùng chiếc ghế bị kéo ra đối diện Carly là bằng chứng duy nhất cho thấy trong nhà vẫn còn một vị khách thần bí.
Carly chớp mắt một cái. Chỉ mới nhìn lâu một chút mà phản ứng đã dữ dội như vậy, nếu cô nói muốn sờ thử xem… anh sẽ làm gì?