Bằng kinh nghiệm nhiều năm chơi game kinh dị, Carly dám chắc lời vị linh mục nói: “Những thi thể đó rơi vào kẽ hở giữa địa ngục và nhân gian, không thể trục xuất, cũng không thể siêu độ” chắc chắn là một manh mối quan trọng.
Có lẽ cách để vượt qua vòng chơi chính là tìm ra những thi thể bị kẹt lại trong kẽ hở ấy, giải thoát linh hồn họ, để họ được yên nghỉ.
Carly không biết kẽ hở đó ở đâu, nhưng cô đã ghi nhớ từ khóa “tầng hầm”. Vì thế, ngay khi về đến nhà, cô lập tức đặt con búp bê trở lại giường rồi vội vàng đi thẳng xuống tầng hầm.
Chơi game mà, cô thích nhất là cảm giác từng chút một khám phá manh mối rồi dần dần vượt qua được màn chơi kinh dị.
Tầng hầm của căn biệt thự cực kỳ rộng rãi được trang bị hệ thống thông gió và điều hòa nhiệt độ. Bên cạnh là những dãy kệ hàng do Anna sắp xếp ngay ngắn.
Nếu chất đầy nơi đây bằng bánh quy ép, đồ hộp thịt nguội và nước sạch thì sống sót mười năm cũng không phải chuyện khó. Đây đúng là thiên đường của những kẻ mê tích trữ và dân ghiền sinh tồn ngày tận thế.
Chỉ có điều Carly mới chuyển vào được ba ngày nên nơi này vẫn còn trống trải, chẳng có gì cả. Không có bàn thờ, không có máu, càng không có xác chết.
Sau khi bật đèn lên, toàn bộ tầng hầm hiện ra trong tầm mắt. Carly đi quanh một vòng mà chẳng tìm được manh mối nào đáng giá, càng không thấy cánh cổng địa ngục hay cái kẽ hở không gian thần bí mà linh mục nhắc đến.
Ngay lúc cô đang thất vọng, một âm thanh lạ bỗng vang lên sau lưng, nghe như kim loại cào xuống nền đất. Carly giật thót, vội quay lại nhìn nhưng không thấy gì bất thường.
Chưa kịp hoàn hồn, phía trước cô lại vang lên âm thanh quái dị ấy. Lần này cô quay đầu thật nhanh, khóe mắt vừa kịp bắt được nguyên do phát ra tiếng động, một cái kệ vừa khẽ lay chuyển.
Carly sững người, lập tức lùi xa khỏi cái kệ, trong lòng nhận ra có điều gì đó rất không ổn. Cô dè dặt lên tiếng dò hỏi:
“Này, là anh à? Có thể… nói chuyện một chút không?”
Cô biết rõ, nếu ác linh kia muốn giết cô thì đã ra tay từ lâu, đâu cần nhiều lần chỉ đuổi cô đi. Carly cảm nhận được một điều là hắn không có ý định lấy mạng cô.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu: “Tôi đã tra cứu một số tư liệu, nghe nói căn nhà này từng xảy ra chuyện.”
“Anh hình như là một người đàn ông, mà gia đình mụ phù thủy chỉ có bà ta và con gái. Tôi đoán anh là nạn nhân bị đem đi hiến tế, đúng không?”
Cô tiểu thư trẻ tuổi nói bằng vẻ mặt đầy thương cảm, thành thục như thể đã diễn vai này cả đời.
Nếu bà Cole có mặt ở đây lúc này, hẳn sẽ giật mình phát hiện biểu cảm của con gái mình giống hệt như những lần bà ta giả vờ đạo đức giả trên sân khấu.
“Tôi biết thi thể của các anh bị giam trong kẽ hở giữa địa ngục và nhân gian nên linh hồn không thể siêu thoát. Thành thật mà nói, tôi thấy rất thương cảm. Và với tư cách là chủ nhà tốt bụng, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ những vị khách bất hạnh của mình.”
“Anh bị kẹt ở đây nhiều năm rồi, có nghĩ ra cách nào để thi thể rời khỏi kẽ hở không? Có manh mối nào không? Chỉ cần anh nói, tôi nhất định giúp!”
Vừa dứt lời, một luồng gió lạnh rít lên từ hư không xoáy quanh cô thành một cơn lốc nhỏ, thổi tung mái tóc ngắn uốn xoăn của Carly bay loạn bên má.
Lúc này, cô cảm nhận rõ rệt có một thực thể vô hình vừa xuất hiện trong tầng hầm trống trải. Một ánh nhìn lạnh lẽo và ẩm ướt dán chặt lên người cô.
Cái nhìn ấy như lưỡi dao giải phẫu sắc lạnh, rọc theo da thịt cô, tựa hồ đang dò xét là phải rạch ở đâu, lóc ra từng lớp thịt, để nhìn thấu xem cô mang ý đồ gì khi thốt ra những lời đó.
Carly âm thầm thở phào vì hôm nay mình mặc quần jeans cạp cao chứ không phải váy ngắn, trong khi toàn thân căng cứng vì căng thẳng.
Gió cuốn tung lớp bụi mỏng, rồi gom chúng lại ngay trước mũi giày cô. Khi cơn lốc tan đi, lớp bụi trên nền xi măng lồi lên, tạo thành một hàng chữ sắc như dao cắt:
“Cút khỏi nhà tôi!”
Ác linh nổi giận rồi?
Carly há miệng, định nói gì đó.
“Khoan đã, đừng giận mà, tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, cả chục con chuột to béo lông đen xì bất ngờ rơi xuống từ trần nhà, như mưa rào trút thẳng lên người Carly. Tuy không đau, nhưng cái cảm giác nóng hổi và nhờn nhớt ấy khiến cô bị sốc tinh thần nặng nề.
“Chít chít chít!”
“Aaaa!”
Tiếng thét của lũ chuột và cô gái vang lên gần như cùng lúc. Carly vừa la hét vừa điên cuồng phủi người, cố gắng hất những con chuột to béo, lông dài, đuôi ngoằn ngoèo xuống đất, nước mắt trào ra vì hoảng loạn.
“Brahms, cứu tôi với!”
Cô chạy bạt mạng mà không để ý mấy con chuột gần nhất bỗng bị một cơn gió mạnh thổi bay. Chúng lảo đảo đứng dậy, lại tiếp tục chạy tứ tán.
Carly còn chưa kịp chạy ra khỏi tầng hầm thì cánh cửa sắt đã bị đá văng mạnh đến mức bản lề méo mó, ổ khóa bật tung, văng xuống đất.
Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ sứ trắng đứng đó. Ánh đèn khiến chiếc mặt nạ của hắn càng thêm lạnh lẽo và kỳ quái. Dáng người vạm vỡ như đang phát ra áp lực nguy hiểm chết người nhưng Carly chẳng hề cảm thấy có gì bất thường cả.
Vừa nhìn thấy anh cô đã mừng rỡ lao tới như một con linh dương nhỏ nhảy vọt vào lòng anh.
Brahms chỉ thấy một cánh tay mềm mại trắng ngần quấn lấy cổ mình, cả cơ thể mềm mại thơm mát của cô ập vào ngực anh.
“Brahms, có chuột đó!”
Carly hoảng hốt như thể đang bám trụ trên cột điện, cố bấu víu để tránh xa bầy chuột. Cô hoàn toàn không nhận ra Brahms vì thế mà toàn thân căng cứng như đá tảng.
Anh theo phản xạ giơ tay đỡ lấy cô, một tay vững chắc đỡ phía sau, tránh để cô rơi xuống. Mặt nghiêng nhẹ, chiếc mặt nạ sứ lạnh buốt chạm vào hõm cổ cô, cảm nhận rất rõ hương thơm ấm áp của sữa tắm vẫn còn vương trên làn da.
Rầm!
Một chiếc kệ đổ sập đè chết hai con chuột béo đang hoảng loạn. Carly cũng nhờ đó mà hoàn hồn. Cô nhận ra mình đang ngồi gọn trong tay Brahms như một đứa trẻ, hai tay ôm chặt lấy cổ anh khiến chiếc mặt nạ lạnh băng áp vào ngực cô.
Mùa hè oi bức, áo thun mỏng dính khiến cô rùng mình. Carly bối rối buông tay, vỗ nhẹ cánh tay anh đang đỡ lấy hông cô.
“Mấy con chuột đó đáng sợ quá. Mau xử lý chúng đi!”
Ý cô là để anh đặt mình xuống rồi đi diệt chuột. Nhưng Brahms chỉ ừ khẽ, rồi bế cô bước thẳng về phía một con chuột đang bò lên tường.
Carly vội ôm lấy cổ anh cho khỏi ngã.
“Này, để tôi xuống trước đã!”
Anh không đáp lời, chỉ im lặng bế cô đến gần con chuột. Con vật cảm nhận được khí tức kinh hoàng, đứng chôn chân tại chỗ.
Người đàn ông khổng lồ cúi đầu, ánh mắt rủ xuống sau mặt nạ trắng lúc này lạnh lẽo đến tàn nhẫn. Anh giơ chân lên, đôi bốt đen đạp thẳng, nghiền nát đầu con chuột.
“Chít!”
Một ít máu văng lên đôi bốt. Con chuột co giật mấy cái rồi nằm im.
Những con còn lại hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi, nhưng cửa tầng hầm đã bị Brahms đóng lại chúng không có đường thoát.
Carly bị cách diệt chuột tàn bạo của anh dọa cho chết sững. Rồi cô nghe thấy giọng nói trầm khàn vọng ra từ sau chiếc mặt nạ: “Dưới tầng có chuột. Em sợ!”
Carly trừng mắt: “Thế sao anh không bế tôi ra ngoài trước rồi vào diệt chuột?”
Brahms không trả lời, chỉ tiếp tục bế cô đi về phía con chuột tiếp theo. Carly bực bội kéo tai anh: “Đừng giả vờ không nghe thấy!”
Rầm rầm rầm!
Hàng loạt tiếng động lớn vang lên khiến Carly giật mình. Cô lập tức quay đầu, bắt gặp cảnh tượng kỳ dị, những chiếc kệ giống như bị một bàn tay vô hình nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống đất.
Tất cả đều vỡ vụn, cong vẹo, đổ nát.
Một cách kỳ lạ, những con chuột còn sót lại vừa hay đều bị đè chết dưới đống sắt vụn, thân thể vỡ nát, máu thịt bê bết.
Dòng máu từ xác chuột chảy ra theo quỹ đạo quái lạ, bò lên bức tường trước mặt Carly và Brahms, tụ lại thành dòng chữ tanh nồng nhớp nhúa:
[Cút khỏi nhà tôi.]
Dòng chữ màu đỏ đậm, đậm đến mức có thể cảm nhận được cơn giận sôi sục ẩn sau từng nét mực máu.
Carly chau mày, buông tay khỏi tai Brahms.
“Thả tôi xuống! Mình quay về thôi!”
Brahms nói bằng giọng rất đỗi bình tĩnh: “Có thứ gì đó ở đây.”
Carly biết rõkhi anh đánh chết tên râu rậm hôm trước, giọng điệu cũng y như thế. Cô chắc chắn rằng nếu bây giờ ra lệnh, Brahms sẽ như một con chó điên xổng chuồng lao vào ác linh kia.
Nhưng vấn đề là ác linh không có thân thể, còn Brahms bằng xương bằng thịt. Thêm cô nữa, nếu đánh thật khả năng họ thua là rất cao. Cô không muốn anh bị thương.
Vì vậy, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh, cằm tựa lên đỉnh đầu anh, rồi ra lệnh với vẻ hoàn toàn tự nhiên: “Bỏ qua đi! Anna chắc sắp đem bữa sáng lên rồi. Tôi đói, tôi muốn lên ăn.”
Brahms nhìn dòng chữ máu vài giây rồi ngoan ngoãn bế cô quay người rời đi. Cánh cửa sắt bị đá tung vẫn mở toang, máu vẫn chưa khô nhỏ xuống từ vệt chữ trên tường.
Rầm!
Cửa sắt bị cơn gió quét qua đóng sầm lại. Rồi nó lắc lư vài lần, cuối cùng nặng nề đổ rầm xuống sàn đá.