Carly giận đến mất ngủ cả đêm. Vừa hừng sáng cô đã bò dậy, quyết tâm tìm cha xứ chết tiệt kia để đòi lại tiền.
Quả nhiên, vừa ra tới gara, Carly lập tức thấy con búp bê đang ngồi ngoan ngoãn ở ghế phụ trong xe thể thao.
Carly: “…”
“Chưa đến giờ thức dậy, lẽ ra anh phải còn ngủ trên giường.”
Cô gái nhìn thẳng vào đôi mắt to màu nâu của con búp bê, lạnh lùng tuyên bố:
“Brahms, anh không ngoan. Tối nay khỏi có hôn chúc ngủ ngon.”
Gương mặt sứ trắng của búp bê không hề thay đổi biểu cảm, chỉ có hàng mi dày cụp nhẹ khẽ run lên một cái.
Carly lập tức đắc ý trèo lên ghế lái, tâm trạng cực tốt, còn nghiêng người qua thắt dây an toàn cho búp bê.
Hừ, đồ dính người! Quá dễ điều khiển.
Mười mấy phút sau, Carly lái xe đến nhà thờ gần đó. Thấy có một ông cụ đang quét sân, cô lập tức nghiêng đầu, ghé sát tai búp bê cảnh cáo lần nữa:
“Đây là nhà thờ, anh không được theo tôi vào. Nếu không nghe lời thì tối mai cũng khỏi có hôn chúc ngủ ngon.”
Búp bê vẫn không nói lời nào, chỉ có hàng mi dày run nhẹ hai cái.
Đầu giờ sáng là ngày làm việc, hàng ghế gỗ trong nhà thờ còn trống trải. Ánh mặt trời xuyên qua các ô cửa kính màu trên mái vòm, chiếu xuống những vệt sáng rực rỡ sắc cầu vồng. Dưới cây thánh giá lớn phía cuối sảnh, một ông lão hói đầu, râu bạc, đang nhắm mắt cầu nguyện.
Carly bước vào, chậm rãi tiến lại gần nhưng đột ngột dừng lại giữa đường, rút điện thoại ra. Cô xoay người đứng quay lưng về phía cửa sổ kính màu rực rỡ, nhấn vài tấm selfie liên tục.
Trong ảnh, cô gái trẻ đứng quay lưng với ánh sáng, những tia sáng đa sắc từ ô cửa kính như phủ lên tóc cô một lớp ánh sáng kỳ ảo khiến mái tóc cầu vồng ngắn uốn nhẹ của cô như được ánh sáng nhuộm thành, lấp lánh rực rỡ. Nhan sắc ấy dường như thuộc về một chiều không gian khác.
Đến Carly cũng phải sửng sốt trước kỹ năng selfie của mình, nghiêm túc lưu lại rồi đăng ngay lên mạng xã hội.
Lúc này cô mới nhớ lại mục đích chuyến đi, bèn hùng hổ bước đến trước mặt ông lão hói tức cha xứ Perez chất vấn thẳng: “Cây thánh giá ông bán cho tôi vô dụng! Đồ giả à!”
“Vô dụng?”
Cha Perez còn hơi ngơ ngác nhưng khi nhìn thấy mặt dây chuyền thánh giá trong tay Carly, sắc mặt ông thoáng thay đổi. Ông nhận lấy, dùng tay già vuốt nhẹ vết đứt của sợi dây.
“Ta cảm nhận được khí tức tà ác. Con gái, con có thể kể cho ta nghe con đã gặp phải chuyện gì không?”
Carly nheo mắt nhìn ông, đôi mắt xanh lam trong vắt lóe lên vẻ dò xét: “Ông chắc chắn mình cảm nhận được tà khí thật? Không phải lại đang giả thần giả quỷ để dọa tôi, tiện thể kiếm thêm một mớ tiền chứ?”
Cha Perez mỉm cười hiền từ: “Ta là một tín đồ trung thành của Chúa. Ta không lừa gạt ai cả. Ta thật lòng muốn giúp con.”
Carly đối mặt với ánh mắt đầy từ tâm ấy vài giây, cuối cùng đành tin ông một lần. Dù gì NPC cha xứ này trông cũng khá đáng tin. Cô kể lại những gì mình đã gặp, cùng với kết quả điều tra.
Cô vừa nói được nửa, cha xứ đã hít mạnh một hơi, các nếp nhăn nơi khóe mắt run nhẹ.
“Con đã mua căn nhà đó? Ngôi nhà ma ở trung tâm khu Stone?”
Carly hỏi lại: “Ông cũng biết lời đồn về nó à?”
Cha Perez lập tức dẫn cô vào một phòng khách yên tĩnh hơn, gương mặt nghiêm trọng:
“Đương nhiên! Ta sống ở đây mấy chục năm, rất rõ nơi đó khủng khiếp thế nào. Nghe ta nói, con thật sự rất may mắn khi ở đó hai đêm mà không có chuyện gì. Nhưng điều đó không có nghĩa là con sẽ luôn may mắn như vậy.”
“Ác linh trong căn nhà đó không phải loại mà con có thể đối phó. Con phải rời khỏi nơi đó ngay. Càng xa càng tốt!”
Thấy Carly vẫn do dự, ông bèn kể tiếp một vài chuyện tuyệt đối không thể tìm thấy trong báo chí.
Cách đây khoảng một thế kỷ, có một nữ cảnh sát được cho là bị áp lực công việc đè nặng đến phát điên, khiến cô ta nhìn thấy vô số xác chết ở hiện trường, rồi từ chức.
Nhưng sự thật không phải vậy. Người phụ nữ đó là hậu duệ của một nhà ngoại cảm. Suốt hơn ba mươi năm đầu đời, cô sống như người bình thường, cho đến khi cô bước vào căn nhà bị cháy đen vách tường ấy, nơi khí tức tà ác khiến năng lực thức tỉnh, giúp cô nhìn thấy những điều người thường không thể thấy.
Khi đó nhà thờ lập tức cử người đến thanh tẩy. Nhưng những gì các giáo sĩ phát hiện sau đó khiến ai nấy đều chấn động.
Nơi đó thật sự từng tiến hành một nghi lễ triệu hồi ác quỷ. Nghi lễ thất bại, nữ phù thủy, con gái của bà ta và các vật hiến tế đều chết tại tầng hầm.
Đáng sợ hơn, nghi lễ dừng lại giữa chừng, ác quỷ chưa kịp xuất hiện nhưng cánh cổng địa ngục đã hé mở một khe nhỏ!
Tất cả thi thể bị cuốn vào kẽ nứt giữa địa ngục và nhân gian. Linh hồn họ không thể xuống địa ngục cũng chẳng lên thiên đàng, mãi mãi bị mắc kẹt tại đó.
Không thể đuổi đi! Không thể thanh tẩy!
Trong số đó, có một linh hồn trở thành ác linh vô cùng mạnh mẽ, hắn đè bẹp các linh hồn khác, còn tấn công những giáo sĩ muốn trục xuất hắn. Các giáo sĩ may mắn chạy thoát, lập tức báo cáo vụ việc lên Giáo hội.
Nhưng Giáo hội cũng không thể làm gì được hắn, đành phải ra thông cáo cảnh báo người dân, dặn họ tránh xa nơi ấy. Chỉ tiếc mảnh đất đó lại nằm ở vị trí đắc địa.
Chỉ sau chưa đầy một trăm năm, nơi ấy trở thành khu đất vàng của trung tâm thành phố. Những kẻ tham lam vì lợi nhuận mà sẵn sàng bất chấp tất cả, không thể bị mấy lời đồn về ma quỷ hù dọa.
Chủ đầu tư đầu tiên từng bị cha xứ khi đó còn trẻ tìm đến khuyên nhủ. Nhưng hắn cho rằng cha xứ là do đối thủ cạnh tranh thuê tới tung tin giả, cố tình dụ hắn từ bỏ lô đất, nên chẳng tin lời nào.
Đến thời hiện đại, quyền lực của Giáo hội suy giảm mạnh, cha xứ không có quyền hành pháp, cũng không thể cản quá trình xây dựng.
Đành trơ mắt nhìn căn nhà bị phá hủy.
Ác linh sống trong đó nổi giận vì bị phá tổ lập tức mở màn một loạt tàn sát. Khi công trình đang thi công, hơn mười công nhân chết bí ẩn.
Sau khi biệt thự mới xây xong, ác linh xem nơi đó là lãnh địa của hắn. Kẻ nào dám bước vào đều bị tấn công.
Chính vì thế, dù tòa biệt thự hoàn toàn mới, nhưng vẫn bị bỏ hoang suốt nhiều năm. Mãi đến giờ mới bị đem bán đi.
“Ta tưởng họ đã hiểu ra rồi, không ngờ cuối cùng vẫn bán căn nhà đó đi. Đúng là quá đáng!”
Cha xứ tức đến run người, hít sâu một hơi mới ổn định lại. Ông nhìn Carly bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Con nhất định phải rời khỏi nơi đó.”
“Vâng, con biết rồi!”
Carly gật đầu hờ hững, tay vẫn vuốt mặt dây chuyền thánh giá bị đứt, lẩm bẩm:
“Vậy là do con ác linh đó quá mạnh nên thánh giá mới không có tác dụng sao?”
Cha xứ nghe vậy thì im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Carly bỗng trở nên kỳ quái:
“Không! Dù ác linh có không sợ thánh giá, theo bản năng chúng vẫn sẽ tránh tiếp xúc.”
Carly ban đầu còn chưa hiểu, nhưng nghe giải thích thì chợt hiểu ra, giống như người rất sợ gián có thể đạp chết nó, nhưng tuyệt đối sẽ không dám cầm tay bắt lấy nó.
Vậy mà ác linh kia lại… “bắt gián” tận hai lần!
Carly im lặng. Cô lén giấu chuyện mình từng cầm ngược thánh giá. Đáng ghét thật, cái tên ác linh kia đến cả chuyện đó cũng dám chế nhạo cô. Vô cùng đáng giận!
Sau cuộc trò chuyện, Carly càng tin rằng cha xứ này đúng là có bản lĩnh thật. Cô không cam lòng hỏi tiếp:
“Cha, mấy thánh giá trong nhà thờ chắc chỉ là hàng tiêu chuẩn nhỉ? Ở Giáo hội chắc có loại mạnh hơn, kiểu siêu phẩm chuyên diệt ác linh ấy?”
Cha xứ cau mày: “Con vẫn định đối đầu với ác linh đó sao? Ta đã nói rồi, hắn rất mạnh, con không thể...”
“Không, con sẽ không quay lại căn nhà đó nữa đâu.”
Carly ngắt lời: “Chỉ là bây giờ biết thế giới thật sự có ma quỷ, tự dưng thấy thiếu cảm giác an toàn. Con muốn trang bị thêm một chút.”
“Thánh giá không phải vũ khí. Đó là vật linh thiêng để cầu nguyện với Chúa.” Cha xứ nhìn cô rất sâu: “Thật ra ta đã muốn hỏi con từ sớm rồi. Con không tin vào Chúa phải không?”
Carly dè dặt hỏi: “Nếu con nói không, cha có bán thánh giá nữa không?”
Cha xứ thở dài: “Nếu hôm qua ta biết con không tin Chúa, ta tuyệt đối sẽ không bán thánh giá cho con. Nhưng không phải vì chuyện bán hay không. Mà là vì…”
“Chúa sẽ không bảo vệ kẻ vô tín ngưỡng. Dù con có mua bao nhiêu thánh giá cũng vô ích.”
Tín ngưỡng? Đây chẳng phải cơ chế ẩn trong game sao?
Carly bừng tỉnh: “Hiểu rồi! Vậy từ hôm nay, con chính thức tin vào Chúa.”
Cô nghiêm túc làm vài động tác kỳ lạ trước ngực: “Amen!”
Cô vốn định mua thêm một thánh giá hoàn chỉnh nhưng cha xứ nhất quyết không bán. Cuối cùng Carly đành cầm lại sợi dây đứt rồi rời khỏi nhà thờ.
Cha xứ Perez đứng lặng nhìn theo bóng lưng cô gái, trong mắt đầy hoang mang và lo lắng.
Ông từng xem hồ sơ vụ án. Ông biết ác linh trong căn nhà đó khủng khiếp đến mức nào. Đó là một con quái vật lạnh lùng và tàn bạo.
Ông cũng từng hai lần tiếp cận nơi đó. Một lần để khuyên chủ đầu tư đầu tiên đừng phá ngôi nhà cũ, một lần khác để ngăn người thứ hai bán căn biệt thự mới.
Cả hai lần, ông chỉ dám đứng từ xa nhìn. Tà khí từ xa thôi cũng đủ khiến ông, một người tin Chúa suốt đời run rẩy, phải siết chặt thánh giá và liên tục cầu nguyện.
Vì vậy mà suốt hàng chục năm qua ông không bao giờ dám bước vào ngôi nhà đó. Bởi ông biết chỉ cần bước vào, linh hồn ông sẽ bị xé nát, bị nhốt mãi trong đó, không bao giờ trở về với vòng tay Chúa.
Nếu hôm qua ông biết cô gái mua thánh giá để đối phó với ác linh ấy ông tuyệt đối sẽ không bán. Vì hành động đó chỉ khiến con ác linh thêm phẫn nộ, đẩy cô gái vào hiểm cảnh.
Điều khiến ông lo lắng nhất là cô gái ấy không hề bị gì cả.
Chính điều đó mới là điều kỳ quặc nhất.