Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 17: Trả tiền

Trước Sau

break

Chương 17: Trả tiền

Không rõ đã bao lâu, trong cơn mê ngủ Carly bỗng cảm thấy chân bị thứ gì đó cọ nhẹ vào.

Vì trong lòng vẫn còn ám ảnh chuyện ác linh, lần này não cô như bị ép phải khởi động, cố gắng mở mắt ra. Kết quả là cô thấy lớp chăn mỏng đang đắp trên người bị thứ gì đó từ bên dưới đội dần lên, phồng lên thành hình đáng sợ.

Là ác linh trong ngôi nhà này?

Cơn buồn ngủ tan biến tức thì. Carly mở to mắt vì hoảng hốt.

Rõ ràng ai cũng biết chăn là vùng cấm đối với ma quỷ. Không được chui vào, chẳng phải đây là luật bất thành văn sao? Con ác linh này làm gì thế? Sao lại phá luật?

Cô muốn chạy trốn, nhưng lại không thể cử động. Cả người cô như bị đè nặng, không, không phải như vậy nữa, cô thực sự đang bị bóng đè rồi!

Cô cảm giác như có một khối bông ẩm ướt, nặng nề phủ lên người. Đừng nói là vùng vẫy thoát thân, ngay cả ngón tay cũng chẳng thể động đậy. Chỉ có thể nằm im, phơi bày cái cổ mảnh khảnh và phần bụng mềm mại yếu ớt ra trước mặt ác linh kia.

Này này! Cô muốn khiếu nại. Có ma gian lận trong game này. Cô không chơi nữa!

Carly hoảng loạn, thở gấp vì sợ hãi. Toàn thân cô cứng đờ như chú thỏ non bị dọa chết khiếp.

Có vẻ như ác linh cảm nhận được nỗi sợ của cô. Thứ vô hình đang di chuyển dưới lớp chăn liền giảm tốc, cứ thế chầm chậm dày vò thần kinh của Carly. Không thể cử động, cô chỉ có thể mở mắt trân trối nhìn lớp chăn trước ngực mình bị đẩy phồng lên từng chút một.

Đường rạch giữa hai bên chăn mỗi lúc một lớn, hơi thở của cô cũng gấp gáp dần. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

Cuối cùng, trong bóng tối, cô thấy một gương mặt không có ngũ quan hiện ra!

Carly từng xem vô số phim kinh dị có hình tượng người không mặt, nhưng khi phải trực tiếp đối diện với thứ sinh vật ấy, cô vẫn hoảng loạn đến mức đồng tử co rút, quên béng chuyện đây chỉ là trò chơi thực tế ảo.

Sinh vật không mặt ấy từ từ ngẩng đầu, dường như đã nhận ra Carly đang nhìn thấy mình. Giây tiếp theo, nó bất ngờ hất tung chăn lên. Bên dưới gương mặt ấy là một cái miệng đỏ ngầu, đầy răng cưa, há to gầm thét:

“CÚT KHỎI NHÀ TÔI!”

Thân thể nó dị dạng và dữ tợn, đầy tay chân mọc sai vị trí, giống như một con rết khổng lồ được ghép từ vô số phần thi thể người, vừa rùng rợn vừa ghê tởm.

Cái miệng tròn to tướng đầy răng cưa, trông chẳng khác gì một con đèn biển khổng lồ, đủ nuốt trọn đầu Carly chỉ trong một cú ngoạm. Tầm nhìn của cô bị lấp đầy bởi sự kinh hoàng.

“AAAAA!”

Carly bật dậy khỏi giường, hét lên. Nước mắt nóng hổi trào ra, hàng mi dài ướt đẫm. Cô trông vừa tội nghiệp vừa dễ thương.

Một lúc lâu sau, Carly mới lờ mờ nhận ra mình vẫn sống, không chết, cũng không cụt tay cụt chân. Mọi thứ có vẻ chỉ là một cơn ác mộng.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, làm Carly giật thót. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra là ai đang đứng ngoài.

“Tôi không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi. Anh đi ngủ đi, đừng nửa đêm lại bò ra thế!”

Giọng trầm thấp vang lên sau cánh cửa: “Tôi có thể ngủ dưới đất.”

Carly vừa xuống giường vừa đáp: “Không cần! Tôi muốn ngủ một mình.”

Tên ác linh chết tiệt, dám dọa cô đến mức này, cô nhất định sẽ bắt hắn trả giá!

Bên ngoài im lặng. Một lúc sau, cửa phòng khẽ mở ra một khe hẹp.

Carly khó chịu nhìn qua, tưởng Brahms định bỏ mặt nạ ngoan ngoã, nhưng khi bước lại gần, cô lại chẳng thấy ai cả. Chỉ có vài viên socola gói đẹp và một ly sữa nóng đặt bên ngoài cửa.

Cô sững người, sau đó nhặt đồ lên. Nhìn sữa và socola, Carly hơi áy náy, khẽ nói vọng ra: “Cảm ơn!”

Quay vào phòng, cô uống một ngụm sữa rồi mới phát hiện trong ly có thêm đường. Vị ngọt dịu lan khắp khoang miệng, dần xoa dịu trái tim vẫn còn kinh hãi vì cơn ác mộng.

Dù biết rõ Brahms là một gã nguy hiểm, nhưng Carly vẫn không kiềm được mà khẽ mỉm cười. Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ chẳng lành, nuôi một người đàn ông nguy hiểm cũng thú vị đấy chứ.

Chỉ tiếc rằng, cảm giác tốt đẹp ấy nhanh chóng tiêu tan sau khi cô bật máy xem lại đoạn ghi hình từ camera.

Lúc Carly ngủ, chiếc camera trên tủ vẫn hoạt động đều, cần mẫn ghi lại toàn bộ quá trình.

Trong chế độ nhìn đêm, Carly có thể thấy hình ảnh cô gái trên giường ngủ rất say.

Cô đắp một lớp chăn mỏng, mặc đồ ngủ bằng vải cotton. Do không còn mặc áo cổ cao, băng gạc quấn quanh cổ cô hiện rõ dưới ánh sáng xanh nhạt của camera. Trên ngực cô còn đeo một chiếc dây chuyền có mặt thánh giá.

Từng phút trôi qua. Đúng nửa đêm, mép ga giường khẽ lay động. Sau đó, phần chăn dưới chân cô gái bắt đầu phồng lên, dịch dần về phía ngực cô.

Như thể có thứ gì đó đang chui vào từ cuối giường, bò dần vào trong chăn. Thân hình cao lớn ấy từ từ phủ lên toàn bộ cơ thể Carly.

Nhưng khác với những gì Carly thấy trong mơ, khi thứ vô hình đó bò tới giữa giường, lớp chăn đang phồng bỗng trượt xuống, lộ ra phần bắp chân.

Giờ đây, không còn bị chăn che khuất, cô có thể thấy rõ ga giường bị lõm xuống ở phần eo, như có một bàn tay to đang đè lên đó.

Vạt áo ngủ bị kéo lên, để lộ một mảng da trắng nõn và rốn nhỏ xinh. Rồi tay vô hình lại kéo vạt áo xuống, che kín lại vùng da đó.

Ngay sau đó, bên gối xuất hiện hai vết lõm rõ rệt hình lòng bàn tay như thể có một người cao lớn đang chống hai tay hai bên mặt cô, cúi xuống nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ ấy.

Hắn nhìn như thế suốt nửa tiếng. Căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng thở đều đều của Carly vang lên.

Nửa tiếng sau, thánh giá trên cổ Carly khẽ rung lên, rồi bị kéo mạnh tới mức đứt dây, rơi xuống sàn.

Tiếng va chạm của thánh giá rơi đúng lúc Carly bật dậy hét lên. Cùng lúc ấy, luồng khí lạnh lẽo trong phòng cũng tan biến.

Carly giờ mới nhận ra, không biết từ khi nào cô đã nín thở. Cảm giác nghẹt thở kéo dài khiến ngực cô đau nhói. Cô hít vài hơi thật sâu, cảm thấy tim mình đập dữ dội đến muốn vỡ tung.

Cô không bao giờ dám bảo trò chơi này nhàm chán nữa. Chỉ riêng việc tưởng tượng đến cảnh một sinh vật vô hình đứng sát mặt mình, nhìn chằm chằm suốt nửa tiếng thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà.

Cô cầm máy quay, lưỡng lự một lúc rồi quyết định tua lại xem. Sau vài lần tua và làm chậm, Carly dần bình tĩnh trở lại.

Cô cúi người nhặt thánh giá rơi trên sàn, đi về phía giường. Chiếc gối do Anna chuẩn bị có độ đàn hồi rất tốt giờ chỉ còn vài nếp nhăn nhẹ.

Cô đưa tay áp lên chỗ gối lõm so thử với cổ mình. Kích thước hoàn toàn trùng khớp với dấu tay tím đen còn hằn trên cổ cô.

Nếu không có video này, Carly tuyệt đối không nghĩ đến việc ngay khi cô đang ngủ say, có một bàn tay vô hình từng chống sát hai bên tai, nhìn cô chằm chằm như thế suốt nửa giờ!

Dù camera không ghi được hình dạng thực sự của sinh vật kia, nhưng qua những gì còn sót lại, Carly có thể chắc chắn đó là một người đàn ông cao lớn, xương tay thô và to.

Ghi chú quan trọng là chỉ có hai tay hai chân! Không phải cái thứ dị hình với vô số chân tay như trong mơ. Cơn ác mộng kinh hoàng đó hoàn toàn do hắn cố tình dựng lên để dọa cô!

Khoan đã… bộ não tên ác linh này bị hỏng à?

Khi nhận ra mình bị chơi khăm, còn mình lại bị dọa đến bật khóc, một nỗi xấu hổ và tức giận lập tức bốc lên trong lòng Carly, lấn át nỗi sợ hãi ban nãy.

Khốn thật, chỉ là một trò chơi kinh dị thôi mà. Sao cô lại bị một dữ liệu game dọa đến thế?

Carly hít sâu một hơi, nhìn quanh rồi hét lớn:

“Đây là căn biệt thự tôi bỏ hơn ba chục triệu để mua! Là nhà của tôi! Muốn đuổi tôi đi à? Không có cửa đâu! Tôi cứ sống ở đây đấy!”

Một kẻ nào đó đang ẩn mình trong bóng tối có lẽ không ngờ cô gái vừa bị dọa đến phát khóc giờ lại to mồm như thế.

Vừa dứt lời, căn phòng bỗng im lặng mấy giây. Sau đó, dù cửa sổ và cửa phòng đều đóng kín, gió lớn vẫn nổi lên bên trong phòng, thổi tung rèm cửa kêu rít lên.

Carly đứng giữa cơn gió, phẫn nộ quát: “Ở nhà tôi mà còn dám làm càn? Tôi chính thức cảnh cáo anh. Nếu không đóng tiền thuê thì cút khỏi đây ngay!”

Cô gái tóc xoăn ngắn giơ cao cây thánh giá: “Tôi nhất định sẽ tiêu diệt anh!”

Dù hiện tại còn yếu thế nhưng cô không sợ. Đây chỉ là boss cuối trong một phó bản nhà ma. Sớm muộn gì cô cũng đánh bại được.

Ngay khi lời tuyên chiến vừa dứt, cơn gió lớn lập tức dừng lại. Căn phòng trở lại yên ắng.

Carly vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Không ngờ lời dọa nạt của cô lại có tác dụng nhanh thế. Nhưng ngay lúc ấy, cô nghe thấy tiếng bước chân trần vang lên trên sàn gỗ. Dù trước mắt không có gì, Carly vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang tới gần.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Carly hoảng sợ quay người bỏ chạy. Khi sắp chạm vào tay nắm cửa, một cánh tay vô hình siết chặt eo cô, kéo cô ngược trở lại.

Cô đâm sầm vào một lồng ngực lạnh ngắt. Tấm lưng mềm của cô dán chặt vào thân thể rắn chắc phía sau. Cô có thể cảm nhận rõ đường nét cơ thể băng giá ấy.

“Brah… ưm!”

Carly định kêu cứu, nhưng bị một bàn tay khác bịt kín miệng.

Cô gái nhỏ nhắn lập tức hối hận vì đã dám khiêu khích ác linh. Chẳng lẽ cô sắp lĩnh kết cục “chết sớm” rồi sao?

Không, cô không muốn. Trò chơi này nổi tiếng vì độ chân thực. Không có điểm lưu, chết là mất hết, phải chơi lại từ đầu.

May thay, ác linh không lập tức giết cô. Thay vào đó, một hơi thở lạnh lẽo áp sát tai cô. Tóc của kẻ đó khẽ lướt qua tai cô, một tiếng cười khẽ chậm rãi vang lên.

“Hừ!”

Cánh tay siết eo cô buông lỏng. Một bàn tay khác từ từ bẻ từng ngón tay đang nắm chặt thánh giá của Carly.

Cô trợn mắt, cố giữ chặt. Nhưng lực của cô quá yếu, chẳng mấy chốc các ngón tay bị bẻ ra, thánh giá bị lấy đi.

Thế rồi thay vì giữ lấy, kẻ vô hình xoay ngược thánh giá lại, rồi nhét nó trở lại tay cô.

Giọng trầm lạnh đó lại vang lên bên tai cô: “Ngốc, cầm ngược rồi.”

Nói xong, cơ thể lạnh ngắt phía sau đột ngột biến mất.

Carly sợ đến mức chân mềm nhũn, phải vịn vào tủ mới đứng vững. Cô nhìn thánh giá trong tay mà không hiểu rốt cuộc ác linh kia muốn gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc