Tối muộn, chiếc xe thể thao màu đỏ mới quay về khu nhà giàu.
Khi Anna và Carly đi ngang nhà hàng xóm, họ chợt nghe thấy tiếng hét chói tai của Mia. Anna theo phản xạ quay đầu, vừa nhìn liền giật mình đạp phanh: “Carly, cô có thấy không? Vừa rồi có bóng trắng lướt qua cửa sổ đó.”
“Đâu? Ở đâu?” Carly lập tức nhìn theo hướng đó, nhưng chẳng thấy gì cả. Cô liền mở cửa xe. Anna nghi hoặc hỏi cô định làm gì.
Carly ôm búp bê bước về phía nhà hàng xóm: “Có người hét to như vậy, tôi qua xem có chuyện gì vui… à không, xem có cần giúp gì không.”
Nghe vậy, Anna im bặt. Quả nhiên không ai hoàn hảo, ngay cả Carly sở hữu tài sản kếch xù và gương mặt như thiên thần cũng có một cái miệng độc địa.
Carly ấn chuông cửa, Mia với vẻ mặt còn chưa hết hoảng loạn nhanh chóng bế con ra mở cửa.
“Là hai người à…”
Anna lập tức chen lời Carly: “Chúng tôi vừa nghe thấy tiếng hét nên đến xem cô có ổn không.”
“Ồ, cảm ơn!”
Mia hơi bất ngờ nhìn vị tiểu thư lộng lẫy bên cạnh Anna. Không ngờ sau chuyện khó chịu lần trước, đối phương lại chịu quan tâm mình. Cô mời hai người vào nhà, đặt em bé vào xe nôi rồi vừa rót trà vừa tỏ thiện chí với Carly.
“Đây là búp bê của cô à? Trông đáng yêu quá.”
Carly nâng búp bê lên, nghiêm túc chỉnh lại: “Nó tên là Brahms, là một người đàn ông cao một mét chín, không liên quan gì đến từ đáng yêu. Cô nên gọi là đẹp trai mới đúng.”
Mia bật cười: “Cô thật hài hước. Được rồi, tôi sửa lại, đây đúng là một chàng trai rất đẹp trai.”
Anna mừng vì hai người có vẻ hòa hợp. Cô nhìn về phía cửa sổ tầng một, hỏi vì sao Mia hét lên.
“Không có gì nghiêm trọng đâu. Vừa nãy rèm cửa bị gió thổi bay, lúc tôi đi qua thì nó đập thẳng vào mặt nên bị hoảng một chút.”
Mia cười khổ, xoa trán: “Gần đây tinh thần tôi hơi căng thẳng, khiến mọi người chê cười rồi.”
Anna định nói về bóng trắng mình thấy, nhưng Carly đã lên tiếng trước: “Biết đâu không phải cô quá nhạy cảm thì sao?”
Cô gái tóc ngắn khẽ hạ giọng, nói đầy ẩn ý: “Có thể đó là điềm báo nguy hiểm đang đến gần, như thể có thứ gì đó đang lẩn khuất… chẳng hạn như ác linh trú ngụ trong Annabelle.”
“Tôi có cảm giác nó đang muốn hại nhà các người. Vì sự an toàn của gia đình, tôi đề nghị cô giao Annabelle cho tôi xử lý…”
Anna: “…”
Anna lập tức đưa tay ôm trán, như đã tiên đoán trước thảm họa. Quả nhiên, nét mặt của Mia lập tức sa sầm.
“Tôi còn tưởng cô thật lòng quan tâm tôi, hóa ra vẫn là muốn lấy búp bê của tôi. Đến lúc tôi vừa bị dọa thì cô lại nghĩ đủ cách dọa ngược lại để uy hiếp tôi giao búp bê à?”
Cô đập bàn đứng dậy, mắt đầy giận dữ: “Thưa cô, cô quá đáng lắm! Tôi chưa từng thấy ai vừa ngạo mạn vừa bất lịch sự như cô. Tôi biết cô rất giàu, nhưng tiền không thể mua được tất cả.”
“Trên đời không phải thứ gì cô muốn là sẽ có. Cô nên học cách khiêm nhường và lịch sự, đừng vì tham vọng cá nhân mà bất chấp thủ đoạn!”
Vừa mắng, Mia vừa chỉ tay ra cửa, ra lệnh cho Carly và Anna rời đi.
“Đừng giận, đừng giận, chúng tôi đi ngay!”
Anna thấy Mia nổi đóa còn Carly vẫn ngồi im không nhúc nhích thì vội kéo tay cô ra ngoài, sợ Carly lỡ miệng thêm vài câu thì Mia sẽ vác chổi đuổi thẳng hai người.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, suýt đập vào mặt Carly.
Carly tức đến đập cửa liên hồi: “Quá đáng! Tôi nói thật lòng thì sao chứ? Nhìn Annabelle là biết xấu đến mức đáng ngờ. Cô không tin thì nhất định sẽ hối hận.”
Anna thở dài: “Carly, chẳng phải lúc trước cô còn bảo tôi tin vào khoa học à?”
Carly khựng lại: “Ừm… tôi có nói thế thật.”
Cô thản nhiên rút tay về: “Ôi, xin lỗi, quên mất tôi đang theo chủ nghĩa duy vật.”
Anna cũng tưởng Carly chỉ muốn lừa lấy con búp bê xấu xí kia nên đành nhẫn nhịn, dỗ dành cô tiểu thư trẻ con này rời đi.
“Carly, cô đã nói là nó xấu rồi mà sao còn cố chấp như vậy? Nếu cô thật sự thích kiểu đó thì tôi nhờ người tìm cho cô một con, đảm bảo còn xấu hơn nhiều.”
Carly liếc cô một cái: “Không thể nào! Không có con búp bê nào xấu hơn Annabelle.”
Anna: [Carly, cô nên cảm ơn vì thế giới này không có ma. Nếu thật sự có ác linh trú trong Annabelle thì tối nay chắc chắn nó sẽ tìm đến cô.]
Cái miệng này cứ như có độc, chỉ một liếm là trúng độc ngay.
Carly hất cằm: “Nếu có ác linh thật thì cũng phải xếp hàng. Căn nhà tôi đang ở đã có ma trước rồi, cô ta phải chờ tới lượt.”
Anna bật cười. Sau đó cô lái xe thể thao vào gara ngầm, chiếc xe nhỏ của cô đỗ ngay bên cạnh.
Carly nói: “Thôi muộn rồi, cô mau về nghỉ đi.”
Là người làm công ăn lương, Anna đương nhiên rất vui lòng được về sớm. Nhưng nhìn tiểu thư vô tư này, cô vẫn nhắc nhở: “Carly, dù ngôi nhà đó không có ma thì cũng là nhà từng có án mạng. Cô thật sự không thấy sợ à? Dù sao cô cũng có nhiều bất động sản mà.”
Nhưng chưa kịp nói hết, Carly đã nhướng mày: “Tôi sống trong biệt thự giá hàng chục triệu, sợ gì chứ? Có ngày phải sống trong nhà vệ sinh công cộng mới là chuyện đáng sợ.”
Anna, người đang sống trong căn hộ chỉ nhỉnh hơn nhà vệ sinh một chút: [Tổn thương quá.]
“Thôi được, tôi không ép nữa. Nhưng nếu có chuyện gì, nhớ gọi cho tôi đấy!”
Người làm công buồn bã rời đi. Mà Carly, cô gái vừa tuyên bố không sợ gì lại lập tức lấy ra cây thánh giá và bình nước thánh giấu trong túi. Đây là thứ cô tranh thủ lúc Anna rời đi để ghé nhà thờ mua về.
Cô gái can đảm giơ thánh giá lên: “Hãy ban cho con sức mạnh, Amen!”
Đêm khuya, Carly đặt một chiếc máy quay đối diện giường, sờ sợi dây chuyền có cây thánh giá trên cổ, trong lòng thầm hạ quyết tâm nếu tối nay con ác linh dám đến siết cổ cô lần nữa, cây thánh giá nhất định sẽ trả thù cho cô.
Cô leo lên chiếc giường mới thay, mềm mại thoải mái. Cứ nghĩ mình sẽ mất ngủ, ai ngờ nhiệt độ trong phòng và chiếc giường lại dễ chịu đến mức cô nhanh chóng ngáp dài, rồi lười biếng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhà của Mia lúc này, cả ba người cũng đang say giấc. Ngoài trừ em bé ngủ ngon, hai người lớn trong giấc ngủ vẫn nhíu mày nhẹ, có vẻ trạng thái tinh thần gần đây đã ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.
Soạt… soạt…
Trong bóng tối, Mia bất chợt tỉnh giấc. Cô nín thở lắng nghe, mơ hồ nghe thấy âm thanh kỳ quái, như thể có ai đó đang đi chân trần trên sàn gỗ.
Cô lập tức rời giường, mở cửa và bật đèn hành lang. Ánh đèn chiếu ra, hành lang hoàn toàn trống không.
“Chuyện gì thế?” John ngồi dậy hỏi, vòng tay ôm vai vợ.
Mia căng thẳng nói: “Em vừa nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.”
John cau mày lắng nghe, nhưng không phát hiện gì lạ. Để trấn an vợ, anh đi khắp nhà kiểm tra một vòng. Sau khi xác nhận không có ai lạ xâm nhập, Mia mới thở phào, cho rằng chắc mình thần kinh căng quá nên sinh ra ảo giác. Được chồng dỗ dành cả hai lại quay về ngủ tiếp.
Nhưng điều họ không biết là, đúng thật trong nhà không có kẻ lạ, chỉ là… con búp bê Annabelle đặt ở tầng trưng bày đã biến mất.
Cùng lúc đó, dưới ánh trăng, một bóng trắng lướt qua giữa những tán cây trong vườn. Nó vòng quanh biệt thự ba vòng mà không dám lại gần, dường như e ngại điều gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định trả thù.
Cửa sổ phòng ngủ tầng hai lặng lẽ mở ra. Gió lớn nổi lên, rèm cửa tung bay dữ dội.
“Ha ha ha!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Một loạt âm thanh kỳ dị vang lên trong phòng, giống như một bé gái đang vừa cười vừa chạy chân trần trên sàn.
Nhưng sàn nhà lại trống trơn không bóng người. Tiếng cười và bước chân xuất hiện vô hình, quái lạ.
Trên giường, cô gái đang ngủ say cau mày, hàng mi cong khẽ run như cánh bướm sắp thức tỉnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng cười trẻ con bỗng tắt ngấm. Tiếp đó, một thứ gì đó từ phòng tầng hai bị ném thẳng ra ngoài. Bóng trắng ấy bay thành một đường parabol cao, rồi nặng nề rơi xuống bức tường rào của biệt thự.
Cửa sổ mở to lặng lẽ khép lại. Rèm cửa ngừng lay động, rũ xuống im lặng như ban đầu.
“Tiếng gì vậy?”
Bảo vệ đang tuần tra giật mình, vội rọi đèn pin về phía phát ra âm thanh.
Ánh đèn yếu ớt quét qua bụi cây rồi lại rời đi. Không thấy điều gì bất thường, bảo vệ liếc nhìn căn biệt thự nổi tiếng là nhà ma, hơi rùng mình rồi rảo bước rời khỏi.
Sau khi anh ta đi, làn gió đêm lướt qua thảm cỏ để lộ ra một con búp bê tóc vàng mặc váy trắng.
Khuôn mặt nó trắng bệch, ửng vàng, hai má đỏ thẫm. Đôi môi đỏ sẫm nở nụ cười quái đản, đôi mắt nhựa to tròn vô hồn, lạnh lẽo, thể hiện rõ sự giả tạo của một nụ cười gượng.
Chỉ trong chớp mắt, đôi môi đang cười nhếch kia đột nhiên méo xuống dưới ánh trăng, biến thành một biểu cảm căm phẫn, oán độc.
Phòng ngủ tầng hai, rèm cửa rũ xuống, ánh trăng bị chặn lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Tấm drap giường bất chợt phồng nhẹ lên, kế đó là tấm chăn trên người cô gái cũng bắt đầu phồng lên từng chút một, như thể có một thứ gì đó vô hình đang len vào trong.
Carly, người đang ngủ say trên giường hoàn toàn không hay biết. Một hiểm họa mới đang ập tới.