Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 15: Thư viện

Trước Sau

break

Một người đàn ông tóc chải bóng mượt, mặc vest chỉnh tề bước đến bàn của Carly. Hắn đặt tay lên mặt bàn, cố tình để lộ chiếc đồng hồ cơ cao cấp trên cổ tay.

Thấy Carly nhìn sang, hắn lập tức nở nụ cười dịu dàng: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?”

Đây là bàn bốn người, Carly và Anna đã ngồi chiếm hai chỗ, lại thêm túi xách và búp bê, gần như đã lấp đầy. Trong phòng đọc vẫn còn rất nhiều bàn trống nên câu hỏi của hắn thực sự khó hiểu.

Anna lập tức nhận ra người này đến để tán tỉnh. Cô liếc Carly, thấy Carly tỏ vẻ không quan tâm mà quay đầu đi, liền chỉ vào chiếc bàn xa nhất: “Xin lỗi, bàn này không còn chỗ. Bên kia còn nhiều bàn, anh có thể sang đó!”

Gã đàn ông chẳng buồn nhìn Anna, tiếp tục cười với Carly: “Cô gái xinh đẹp, ngay từ lần đầu nhìn thấy em tôi đã bị vẻ ngoài rực rỡ và khí chất tuyệt vời của em thu hút. Em là người đầu tiên khiến tôi rung động.”

“Làm quen nhé, tôi là George Brown, giám đốc ngân hàng Cải Kỳ.”

Vừa nói, hắn vừa tự tin đặt danh thiếp lên bàn, sau đó giơ tay định gạt con búp bê trên ghế sang một bên để ngồi cạnh Carly.

Anna lập tức đứng dậy chắn lại, chặn tay hắn: “Thưa anh, tôi nói rồi, ở đây không có chỗ. Mong anh đừng làm phiền nữa!”

Gã đàn ông quay sang, lộ vẻ khinh khỉnh: “Thưa cô, tôi không hứng thú với cô, làm ơn tránh ra.”

Anna sửng sốt, suýt thì bật cười. Hắn tưởng cô đang giành giật sự chú ý của hắn sao? Đúng là ghê tởm.

Đúng lúc đó, Carly ngẩng đầu, mất kiên nhẫn: “Biến!”

Chẳng lẽ game kinh dị cũng có thể sinh ra loại nhân vật này? Thật kinh tởm.

Gã đàn ông chỉnh lại cà vạt, đắc ý nói: “Nghe thấy không? Cô ấy đang nói chuyện với tôi. Làm ơn tránh ra đừng phá hoại cuộc hẹn của tôi với người đẹp.”

Carly nhíu mày vì phát ghê: “Không hiểu tiếng người à? Tôi bảo anh cút.”

Mặt gã đàn ông sa sầm: “Cô có biết tôi là ai không? Tôi là giám đốc ngân hàng Cải Kỳ. Cô còn trẻ có thể chưa hiểu, nhưng ngân hàng Cải Kỳ là...”

Anna và Carly chẳng có hứng nghe hắn khoe khoang. Anna lập tức lớn tiếng gọi quản lý thư viện:

“Bác ơi, người này đang quấy rối tụi cháu. Bọn cháu đã nói ở đây không có chỗ, mà anh ta vẫn cố tình chen vào. Bác có thể giúp anh ta tìm một chỗ trống không, làm ơn?”

Người trong phòng đọc vốn đã để ý đến vụ việc, giờ nghe vậy thì bật cười, còn ông quản lý già lập tức bước đến ra hiệu mời gã đàn ông đi theo.

Gã đỏ mặt tía tai, hừ lạnh rồi bỏ đi.

Anna cầm danh thiếp lên: “Này, danh thiếp của anh này!”

Gã làm như không nghe thấy, đen mặt rời khỏi phòng đọc. Anna bĩu môi, quay lại ném danh thiếp vào thùng rác.

Cô và Carly tưởng mọi chuyện đến đây là xong. Nào ngờ nửa tiếng sau, lúc Carly rời khỏi phòng đọc để vào nhà vệ sinh, gã đàn ông kia lập tức lén bám theo.

Nhìn bóng dáng thon thả phía trước, ánh mắt hắn lộ rõ sự thèm khát và tàn độc. Hôm nay thư viện vắng người, khu vệ sinh càng không ai lui tới. Chỉ cần đánh ngất rồi kéo cô vào trong, hắn muốn làm gì cũng được.

Còn về điều tra sau đó?

Cái danh thiếp đó là giả. Thực chất, hắn là một tên hiếp dâm giết người đang bị truy nã. Tháng trước mới gây án, tháng này định ẩn mình, ai ngờ lại gặp được con mồi tuyệt vời như thế.

Nhiều tội quá thì thêm một mạng cũng chẳng sao. Cứ vui trước đã.

Carly thì vừa đi vừa nghĩ về vụ ngôi nhà ma, hoàn toàn không nhận ra hiểm nguy đang cận kề.

Sắp rồi, gần rồi…

Khi cô vừa bước vào nhà vệ sinh nữ, hắn lập tức tăng tốc.

Nhưng ngay khi hắn sắp chạm vào cửa, một cánh tay rắn chắc bất ngờ vươn ra từ phía sau, siết chặt cổ hắn.

Rầm.

Chiếc thùng rác đỏ ngoài nhà vệ sinh bị đá đổ. Gã đàn ông bị kéo vào bóng tối ngay lập tức, biến mất không dấu vết.

Carly nghe tiếng động thì quay lại. Chỉ thấy chiếc thùng rác lăn lăn dưới đất, chẳng có gì lạ thường.

Cô nhìn quanh hành lang rồi nhún vai quay vào, nghĩ chắc là gió.

Trong khi đó, Anna vẫn đang ngồi trong phòng đọc, xoa cổ, uống trà sữa, không hề biết rằng con búp bê trước mặt vừa khẽ nhếch miệng cười. Biểu cảm ấy chỉ kéo dài một thoáng rồi biến mất.

Ánh đèn từ trên chiếu xuống khiến hốc mắt búp bê chìm vào bóng tối. Đôi mắt nâu vốn trong trẻo giờ lại âm u kỳ lạ.

Sau hai tiếng tra cứu cuối cùng Anna cũng tìm được tin tức về căn nhà từng bị phá dỡ.

Ba tờ báo cũ đều nói về một trận hỏa hoạn bí ẩn. Sau khi đám cháy được dập tắt, cảnh sát vào kiểm tra thì phát hiện tầng hầm có một bàn thờ kỳ dị, dính đầy máu, nến và các ký hiệu quái đản.

Một cảnh sát nói đã thấy hơn chục xác chết trong tầng hầm, nhưng các đồng nghiệp khác lại không nhìn thấy. Sau này, vì căng thẳng tâm lý quá nặng, người này đã xin nghỉ.

Sau vụ cháy, cả gia đình chủ nhà đều mất tích, cảnh sát tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích.

Một tờ báo lá cải thậm chí viết rõ hơn. Theo đó, chủ nhà là một phụ nữ bí ẩn, hay lui tới cùng vài người phụ nữ áo choàng vào ban đêm. Từ ngày bà ta dọn đến, hoa cỏ trong vườn chết hết chỉ sau một đêm, rắn rết độc vật thì xuất hiện ngày càng nhiều. Chó của hàng xóm cứ sủa không ngừng về phía căn nhà, sau đó bị rắn cắn chết. Chủ nhà bên cạnh sợ quá dọn đi ngay.

Người trong vùng đồn đoán rằng bà ta là phù thủy.

Báo còn trích lời một chuyên gia rằng nhìn cách bày biện bàn thờ, có vẻ ai đó đã dùng máu và mạng người để triệu hồi ác ma, nhưng không rõ vì sao nghi lễ thất bại, ác ma không xuất hiện.

Có thể linh hồn những người bị hại đã hóa thành oán linh hay ác linh, còn kẻ làm nghi lễ bị phản phệ, linh hồn vĩnh viễn mắc kẹt nơi ấy.

Tờ báo kết lại đây chắc chắn là một căn nhà ma khủng khiếp, xin đừng đến gần nếu không muốn gặp họa.

Anna run rẩy ngẩng đầu: “Phù thủy, ác ma, bàn thờ tế máu… Carly, cô mau xem tôi tìm được gì này.”

Cô đẩy mấy tờ báo về phía Carly, rồi chợt thấy trên màn hình laptop của Carly là hàng loạt trang tin, tất cả đều liên quan đến mảnh đất và công ty bất động sản từng sở hữu nó.

Một tin trong góc, thoạt nhìn không liên quan lại khiến người ta lạnh sống lưng rằng một người vô gia cư tự thiêu ở khu đất trống, xác cháy đen, được xác nhận là chủ cũ của công ty bất động sản, chính là người đã từng phá bỏ căn nhà cũ.

Vị trí tự thiêu cũng chính là nơi từng có căn nhà bị nghi là nhà ma.

Anna nghẹn họng: “Trời ơi…”

Cô chỉ định giúp Carly tìm chứng cứ kiện bên bán, nào ngờ càng tìm càng thấy rùng rợn.

Anna đứng bật dậy: “Căn biệt thự đó có vấn đề. Carly, cô phải dọn đi ngay. Tạm thời có thể ở khách sạn hoặc căn hộ cao cấp nào đó cũng được.”

Carly đang xem báo thì đáp mà không ngẩng đầu: “Không cần căng quá thế đâu. Ngồi xuống đi!”

Anna sốt ruột: “Không phải tôi quá lo mà là cô quá chủ quan. Căn nhà đó rõ ràng có vấn đề, sao cô không sợ gì cả?”

Carly nhướn mày: “Anna, cô quên rồi à? Chính cô từng nói mình là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin ma quỷ đấy thôi.”

Anna: “Tôi có nói thế… nhưng giờ tình hình khác rồi.”

“Không có gì khác.” Carly bình tĩnh hút một ngụm trà sữa: “Thời đó nhiều người u mê mê tín, cứ thấy điều gì lạ là cho là dị giáo.”

“Tôi chỉ thấy một phụ nữ tính cách lập dị, thích nuôi mấy con thú độc, bị đám người ngu dốt gán cho mác phù thủy.”

“Có thể bà ta thật sự ngu dốt đến mức tin vào nghi lễ triệu ma, thậm chí giết người để tế. Nhưng nghi lễ thất bại, ác ma không đến nên bà ta phi tang xác rồi trốn đi để tránh bị truy tố.”

“Câu chuyện này cho thấy mê tín hại người thế nào.”

Anna còn muốn phản bác: “Nhưng… chuyện tên giám đốc bất động sản tự thiêu thì sao?”

Carly: “Hắn phá sản vì đứt vốn sau khi mua mảnh đất đó. Biết mình tiêu rồi nên tự thiêu trên chính mảnh đất ấy, coi như kết liễu tất cả.”

Anna: “Nhưng trong báo có chuyên gia nói…”

Carly mở tờ báo lá cải ra đọc mấy dòng giật tít:

[Chấn động: Minh tinh ngủ dậy mọc râu, hóa ra là đàn ông!]

[Gây sốc: Đại gia 80 tuổi mỗi đêm chinh phục mười người nhờ bí kíp này!]

[Lạ kỳ: Sao nam lộ sở thích đặc biệt, nửa đêm nhảy strip dance ở quán bar!]

Cô nhìn Anna, bất lực: “Báo lá cải mà cô cũng tin?”

“Tôi cá là cái gọi là chuyên gia kia do phóng viên bịa ra.”

Anna lí nhí: “Nhưng… nơi đó đúng là có nhiều người chết.”

Carly: “Thế giới này lúc nào chẳng có người chết. Dưới chân ta, mỗi tấc đất đều từng có người nằm xuống.”

“Anna, làm ơn tin vào khoa học được không?”

Anna ngập ngừng gật đầu, cảm thấy có lẽ đúng là mình quá căng thẳng.

Carly nở nụ cười dịu dàng: “Vậy tốt! Giữ vững sự chuyên nghiệp của cô rồi cầm đống bằng chứng này đi tìm luật sư. Tôi muốn kiện tên khốn nào dám bán nhà ma cho tôi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc