Carly im lặng một lúc, cảm giác như não mình đang kẹt cứng. Cuối cùng, cô từ bỏ việc suy nghĩ, trực tiếp chuyển tiếp email điều tra cho một tài khoản được cô đánh dấu là “búp bê”. Sau đó, cô gửi thêm một tin nhắn:
[Anh rốt cuộc là búp bê, hay là Brahms?]
Trong một không gian tối tăm và chật hẹp, người đàn ông cúi đầu, tay gõ lên điện thoại bằng động tác vô cùng vụng về. Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại cũ kỹ hắt lên chiếc mặt nạ sứ trắng của anh khiến nó càng thêm tái nhợt, lạnh lẽo.
Búp bê: [Tôi là Brahms Heelshire.]
Thiên thần: [Vậy còn con búp bê đang ở cạnh tôi?]
Búp bê: [Chúng tôi là một.]
Như thể biết Carly định hỏi gì, dòng tin tiếp theo hiện ra: “Tôi đã phóng hỏa thiêu chết hắn, cũng thiêu chết chính mình. Hắn trở thành tôi, tôi cũng trở thành hắn.”
Carly chợt nhớ đến cặp vợ chồng Heelshire vẫn còn sống khỏe, trong đầu nảy lên một suy đoán.
“Chẳng lẽ anh và con búp bê dung hợp với nhau trong trận hỏa hoạn đó? Anh nhờ có sức mạnh của búp bê nên mới có khả năng tự lành sau khi bị bỏng nặng như vậy?”
Điện thoại không phản hồi ngay. Nhưng lúc này, dưới ánh nhìn của Carly, con búp bê ở ghế sau khẽ gật đầu cứng nhắc một cái. Cảnh tượng ấy chạm đúng ranh giới rùng rợn của hội chứng “thung lũng kỳ lạ”, khiến cô sợ đến mức trợn tròn mắt, điện thoại rơi “bịch” xuống thảm xe.
Đúng lúc đó, điện thoại khẽ rung. Một tin nhắn mới hiện ra.
Búp bê: [Đừng sợ tôi! Tôi ngoan mà!]
Có lẽ vì Carly không phản hồi, nên sau ba giây im lặng, hàng loạt tin nhắn bắt đầu đổ về, tiếng thông báo vang dồn dập như một bản giao hưởng hỗn loạn, điên cuồng:
[Đừng sợ tôi! Tôi ngoan!]
[Đừng sợ tôi! Tôi ngoan!]
[Đừng sợ tôi! Tôi ngoan!]
[Đừng sợ tôi…]
…
Một con búp bê có thể cử động, một màn hình điện thoại tràn ngập tin nhắn lặp lại và tiếng Anna nhắc nhở liên hồi, tất cả tạo nên một bầu không khí quái dị, lạnh sống lưng. Nếu đổi lại là người khác chắc đã hét lên rồi mở cửa lao khỏi xe.
Carly không đến mức bỏ chạy nhưng cô cũng hoảng tới mức nín thở.
Chính lúc này cô mới thực sự nhận ra hoàn cảnh của mình. Trước giờ cô vẫn nghĩ mình đã hiểu rõ sự nguy hiểm của Brahms, nhưng giờ đây cô nhận ra mình mới chỉ thấy được phần nổi của tảng băng.
Kẻ luôn lặp lại câu “tôi ngoan mà” kia, tuyệt đối không phải con chó ngoan nghe lời. Hắn là một sinh vật lệch lạc đội lốt ngoan ngoãn, mang trong mình bóng tối và sự vặn vẹo. Hắn ẩn mình trong bóng tối, âm thầm theo dõi cô, bám riết không buông.
Bỗng nhiên, tiếng Anna kéo Carly khỏi dòng suy nghĩ.
“Carly? Tiểu thư Carly? Cô có nghe tôi nói không? Tôi nói nghiêm túc đấy…”
Carly hoàn hồn. Cô hít sâu, cúi người nhặt lại chiếc điện thoại rơi trên sàn.
“Tôi biết! Tôi tin cảm giác của cô. Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, vì tôi đã ký kết khế ước!”
Cô nghiêng đầu liếc nhìn con búp bê, trong lòng như bừng tỉnh điều gì đó: “Tôi bắt buộc phải giữ lời hứa.”
Nếu không giữ, chắc chắn sẽ nhận kết cục chết thảm.
Ngay khi cô dứt lời, chuỗi tin nhắn điên cuồng kia lập tức dừng lại.
Anna, người ngồi ghế trước ngỡ Carly đang nói đến bản hợp đồng với nhà Heelshire, liền gật đầu thở dài:
“Phải đấy! Dù búp bê này có khiến người ta thấy kỳ quái thì cô cũng đã ký hợp đồng, không thể nuốt lời được.”
Carly chỉ khẽ đáp “ừ”. Sau đó cô cúi đầu, nhắn tiếp mấy câu hỏi nữa cho Brahms, dần dần xâu chuỗi lại sự thật.
Năm đó con búp bê tà ác đã mê hoặc Brahms, xúi anh ra tay giết cha mẹ. Trong lúc đấu tranh giành quyền kiểm soát cơ thể, Brahms lỡ tay giết chết cô bé hàng xóm.
Sau đó cậu bé tám tuổi Brahms châm lửa thiêu rụi tất cả, muốn thiêu chết cả con búp bê lẫn bản thân, chấm dứt tội lỗi. Nhưng điều xảy ra sau đó lại dẫn đến kết cục kỳ dị như hiện giờ.
Ý thức của con búp bê đã bị Brahms nuốt trọn, nhưng những ý niệm tà ác vẫn luôn ảnh hưởng đến anh. Chúng bám riết trong giấc mơ, khiến anh mơ thấy mình giết cha mẹ bằng đủ cách man rợ. Có lúc anh không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật.
Vì sợ làm tổn thương họ, Brahms trốn vào đường hầm, tránh tiếp xúc với cha mẹ, kiềm chế bản thân từng chút một.
Cũng vì vậy mà nhà Heelshire đến tận giờ vẫn không biết sự thật. Họ cứ nghĩ chính con trai mình đã giết cô bé kia.
Carly nhớ lại những gì từng trò chuyện với họ, biết rằng họ luôn sống trong dằn vặt và day dứt. Thế là cô chuyển tiếp email điều tra cùng toàn bộ tin nhắn với Brahms cho họ, hy vọng họ có thể được giải thoát.
Nhưng Carly không hề biết, vào đúng thời điểm ấy vợ chồng nhà Heelshire đang đứng trước một bãi đá ven biển.
Sau lưng họ là vách đá cao sừng sững, trước mặt là bãi đá kín đáo bị vách núi vây quanh. Không rõ họ đã xuống được bằng cách nào.
Hai người già gầy gò, mệt mỏi, ánh mắt mờ đục. Họ không đi du lịch như đã nói, mà đây chính là chuyến “du lịch dài hạn” của họ, bỏ đá to vào túi áo rồi chậm rãi bước xuống biển, vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
Họ quá mệt rồi. Sự áy náy và dằn vặt kéo dài bao năm đã nghiền nát tinh thần của họ. Họ chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Nhưng khi nước biển vừa ngập đến đầu gối, điện thoại trong túi áo cả hai bỗng đổ chuông cùng lúc.
Hai người vốn xuất thân quý tộc, dù đang định chết cũng không quên phép lịch sự. Họ lấy điện thoại ra, định trả lời lời cuối cùng từ thế gian.
Và rồi, họ thấy tin nhắn từ Carly, đọc được toàn bộ sự thật.
Họ lặng lẽ nhìn màn hình, nước biển lạnh buốt dập vào bắp chân nhưng trong lòng họ lại dần ấm lên. Nước mắt rơi dài trên gò má già nua.
Ngón tay run rẩy của ông Heelshire cuối cùng cũng nhắn được một dòng: “Cảm ơn!”
Họ không chỉ cảm ơn Carly vì đã nói ra sự thật mà còn vì cô đã cứu rỗi họ.
Carly: “Không có gì. Đây chỉ là dịch vụ hậu mãi cho sản phẩm trị giá hàng chục triệu thôi.”
Xe thể thao nhanh chóng dừng lại trước thư viện trung tâm thành phố. Vì là ngày thường nên bên trong khá vắng. Những người lướt qua Carly đều bị vẻ ngoài xinh đẹp và màu tóc nổi bật của cô thu hút, vô thức ngoái đầu nhìn.
Carly coi họ như NPC nền, chọn một bàn khuất góc rồi ngồi xuống.
Anna đặt hai ly trà sữa mua trên đường lên bàn, nhắc Carly canh chừng đồ đạc đừng để bị móc túi. Dù gì cô cũng là tiểu thư nhà giàu, lơ đễnh chút là mất hết ví tiền, chìa khóa.
“Biết rồi, tôi đâu phải con nít.” Carly phẩy tay, đặt búp bê lên ghế cạnh bên, mở máy tính ra tra tài liệu liên quan đến chủ cũ của ngôi biệt thự và mảnh đất ấy cũng như tòa nhà cũ từng bị dỡ bỏ ở đó.
Anna tạm rời đi rồi nhanh chóng quay lại với cả chồng sách cũ và báo giấy trên tay.
“Cô định điều tra nhà ma thật à? Cô cũng nghi biệt thự kia có ma sao? Hay vì vụ gương vỡ?”
“Đã bảo đó chỉ là tai nạn mà.” Carly cười: “Thời buổi này còn mê tín thế hả Anna? Phải tin vào khoa học.”
Anna nghẹn lời. Cô tiểu thư này lúc thì tin búp bê có linh hồn, lúc thì tin Annabelle bị ác linh nhập, rồi vừa nghe đồn biệt thự là nhà ma đã lập tức đi khám phá. Giờ lại bảo mình mê tín?
“Cô không tin có ma vậy sao còn tra những thứ này?”
Carly nhướng mày: “Tôi không tin ma nhưng tin đồn thường không vô cớ. Tôi phải biết rõ ngôi nhà đó rốt cuộc có chuyện gì. Nếu thực sự từng có nhiều người chết ở đó… hừ, tôi sẽ khiến đám môi giới kia phải trả giá.”
Anna nghe vậy lập tức hiểu. Dù không biết Carly bỏ ra bao nhiêu để mua căn biệt thự đó nhưng nhìn vị trí, diện tích và nội thất thôi cũng biết là số tiền cực lớn.
Người giàu không ngu. Nếu bị lừa mua phải nhà có vấn đề, họ chắc chắn sẽ nổi giận.
Anna gật đầu nghiêm túc: “Đúng vậy. Nếu biệt thự đó có vấn đề mà phía bán nhà không nói rõ thì đúng là lừa đảo. Nhất định phải khiến họ trả giá.”
Nói xong cô cúi đầu vùi vào đống sách báo, muốn giúp Carly tìm bằng chứng chứng minh mình bị lừa.
Carly hài lòng trước tinh thần sát cánh của Anna, vừa cười vừa hứa nếu tra ra được gì sẽ thưởng hậu hĩnh. Nói rồi lại cúi đầu gõ laptop, chiếc áo cổ cao màu kem che kín cổ cô một cách kín đáo.