Chương 13: Ánh mắt dõi theo
Trong bữa sáng, Carly đặt con búp bê lên chiếc ghế trước bàn ăn, đúng theo thỏa thuận, cô đặt một phần sandwich lên đĩa trước mặt búp bê, còn thêm hai chiếc bánh bao nhỏ với lý do “cho cậu ấy thử vị mới”.
Dù chỉ mới vài ngày, Anna đã bắt đầu quen với cảnh Carly đối xử với con búp bê như người thật. Cô tò mò hỏi: “Tiểu thư Calista, rốt cuộc là cô đang nghiêm túc làm theo hợp đồng hay thật sự tin rằng con búp bê này có linh hồn?”
Carly đáp lại: “Cô cứ gọi tôi là Carly. Và đương nhiên tôi thật lòng tin cậu ấy có linh hồn. Ngoài việc đôi khi hơi ngốc ra thì cậu ấy đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Cô vuốt mái tóc nâu mềm của búp bê như đang xoa đầu chó con. Búp bê nghiêng đầu, ngã vào lòng cô, Carly vội đỡ dậy và nghiêm túc nói: “Không được làm nũng!”
Sau đó, có lẽ thấy chính mình cũng buồn cười, cô bật cười khúc khích.
Anna thấy vậy liền hiểu ra. Vị tiểu thư nhàn rỗi này rõ ràng đang xem việc chăm búp bê như một trò chơi. Cô trêu: “Được rồi Carly! Cháu gái ba tuổi của tôi cũng chơi với búp bê kiểu này suốt.”
Carly cầm vá múc bánh bao trong hộp giao đến, khá chật vật:
“Ngây thơ không phải đặc quyền của trẻ con. Người lớn cũng có quyền giữ lại một khoảng trời trong sáng cho mình. Ví dụ như cô hàng xóm bên cạnh có con rồi mà vẫn mê sưu tầm búp bê đấy.”
“Chỉ là thẩm mỹ của cô ấy hơi tệ. Con Annabelle đó xấu chết đi được!”
Anna hỏi: “Nếu cô thấy nó xấu sao hôm qua lại muốn mua nó cho bằng được?”
Carly nói tỉnh bơ: “Vì tôi từng thấy nhiều búp bê xấu rồi, nhưng xấu đến cỡ đó thì là lần đầu tiên. Nên tôi tò mò!”
Anna bị câu trả lời chọc cười, nhưng nhìn con búp bê của Carly, cô lại hơi hạ giọng: “Thật ra… không hiểu sao tôi luôn thấy con búp bê này hơi rợn người.”
Chẳng lẽ vì cả vợ chồng nhà Heelshire và Carly đều đối xử với nó như đứa trẻ đã chết nên mới khiến người ta cảm thấy bất an? Nhưng cô nghĩ hình như không chỉ vì thế.
Carly ngạc nhiên: “Vậy à? Tôi lại thấy cậu ấy rất điển trai. So với con Annabelle kia thì đẹp hơn hẳn.”
Anna nhớ lại con búp bê tóc vàng hôm qua, gật đầu đồng tình. Lúc quay lại nhìn con búp bê bên bàn ăn, cô cũng bớt ác cảm hơn.
Cô không nói gì thêm, xoay người đi lên tầng hai để dọn đồ bẩn tối qua cho tiểu thư. Nhưng khi mới lên được nửa cầu thang, không hiểu sao cô quay đầu lại nhìn.
Ánh nắng từ cửa sổ lớn rọi vào phòng ăn. Cô gái xinh đẹp đang ngồi trước bàn, từng sợi tóc rực rỡ và hàng mi cong của cô đều phủ đầy ánh sáng. Cảnh tượng đó đẹp đến mức khiến Anna đứng sững.
Ngay cả con búp bê ngồi trên ghế cũng như bị mê hoặc. Nó nghiêng đầu, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào gương mặt nghiêng của Carly.
Nhưng Carly hoàn toàn không biết mình lúc đó đẹp đến nhường nào. Cô chỉ đang nghiêm túc dùng vá múc bánh bao.
Khoan đã… búp bê?!
Anna thoát khỏi vẻ đẹp mê hồn của Carly, lập tức nghẹn thở. Cuối cùng cô cũng nhận ra điều khiến cô cảm thấy rợn người mỗi khi nhìn con búp bê ấy.
Là vì mỗi lần Carly và nó xuất hiện trong cùng một không gian, ánh mắt của búp bê luôn dõi theo Carly. Nó luôn luôn nhìn cô ấy.
Anna xoa thái dương, không không không, đó chỉ là một con búp bê sứ, sao có thể chuyển động được?
Cô nhìn nó thêm vài giây rồi ôm nỗi nghi ngờ tiếp tục đi lên.
Carly ăn sáng xong liền tiện tay vứt hộp cơm đi, phần thức ăn của búp bê thì cô cất vào tủ lạnh. Đến lúc không có ai, những món đó tự nhiên sẽ “biến mất”.
Lúc này, Anna nhíu mày từ tầng hai đi xuống: “Carly, cô chắc là đã để hết quần áo bẩn vào phòng tắm trong phòng khách bên cạnh chứ?”
Carly gật đầu, hỏi lại: “Sao vậy?”
Anna nhíu mày chặt hơn: “Tôi chỉ tìm thấy đồ lót cô thay ra hôm qua, không thấy váy ngủ. Lẽ nào… có kẻ đột nhập?”
Carly lập tức thấy khó xử: “Có kẻ đột nhập?”
Anna nghiêm túc gật đầu, cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải thích. Gương trong phòng tắm chắc chắn không thể tự vỡ, hẳn là tên trộm lẻn vào làm vỡ, Carly nghe thấy tiếng vỡ mới tỉnh dậy.
Tên trộm biết trong biệt thự chỉ có một cô gái trẻ đẹp sống một mình nên càng liều lĩnh. Hắn nhìn trộm Carly tắm rồi khi cô rời khỏi phòng tắm thì lén vào lấy váy ngủ.
“Không chừng tên trộm khốn kiếp đó vẫn còn đang trốn trong nhà!” Anna thì thầm: “Carly, chúng ta phải lập tức báo cảnh sát!”
Đến lượt Carly ôm đầu. Cô vội kéo tay Anna: “Không không, đừng báo cảnh sát. Không có trộm đâu. Chắc tôi nhớ nhầm chỗ thôi. Tôi tự đi tìm, yên tâm, chắc chắn sẽ tìm thấy.”
Cô vừa khen Brahms ngoan, không ngờ chỉ khen một câu đã bày trò rồi. Đúng là trẻ con không thể khen, khen cái là nghịch ngợm ngay.
Anna định cản lại: “Không được, lỡ tên trộm vẫn còn…”
Chưa dứt lời thì Carly đã ôm búp bê chạy vèo lên tầng và đóng sầm cửa lại.
Anna: [?]
Sau khi vào phòng, Carly lập tức đổi sắc mặt, cau có, nghiến răng bóp cổ con búp bê.
“Brahms, anh có ba phút để hiện ra và trả váy ngủ lại cho tôi. Nếu không… tôi tịch thu cái gối ôm của anh!”
Cô không biết Brahms đang ở đâu nhưng có linh cảm rằng chắc chắn anh nghe được lời cô.
Trong vòng ba phút, một tiếng “cạch” vang lên, cửa sổ tầng hai khẽ khàng mở ra…
Cốc cốc cốc!
Anna lên theo, gõ cửa: “Carly?”
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Carly đưa bộ váy ngủ ra.
“Đây, tôi tìm thấy rồi!”
Anna ngỡ ngàng nhận lấy, sợ Carly nghi ngờ mình làm việc không kỹ, cô vội giải thích mình vừa lục tung cả phòng mà không thấy chiếc váy đâu, Carly tìm kiểu gì ra được vậy?
Carly hơi ngập ngừng: “À… dưới gầm tủ.”
Anna càng khó hiểu: “Dưới gầm tủ? Sao lại chui vào đó được?”
Carly làm ra vẻ trầm tư: “Thật ra thì… là một người ăn bám sống nhờ mẹ, suốt ngày chẳng làm gì ngoài tiêu tiền. Cảm giác tội lỗi đè nặng nên gần đây tôi hơi áp lực.”
“Nhất là sau khi nhận được món quà lớn từ chú dì Heelshire, tôi không biết nên tiêu sao cho hết, chắc là vì căng thẳng nên mộng du đấy.”
Anna: [Nếu Carly còn nói nữa, cô sẽ báo cảnh sát thật.]
Để tránh Anna tiếp tục vặn hỏi, Carly nhanh chóng đổi chủ đề, giục cô thu xếp để cùng mình ra thư viện trung tâm thành phố.
Anna quả nhiên bị kéo sang chuyện khác: “Đến thư viện làm gì?”
Carly: “Tìm tư liệu thôi. Nhớ mang theo sổ tay và laptop của tôi nhé.”
Cô ôm búp bê đến phòng nghe nhạc, đặt nó lên sofa, bật máy phát đĩa. Nhạc giao hưởng nổi lên mạnh mẽ.
“Tôi sẽ đến thư viện, trưa không về. Trong nhà không có aitrong tủ lạnh có đủ đồ ăn, cậu thích ăn gì thì cứ lấy.”
Nói xong cô quay lại phòng thay đồ. Lát sau, hai người ra gara. Vì tài xế đã chết mà Carly không thuê người mới nên Anna tạm thời kiêm luôn lái xe.
Nhưng vừa cầm chìa khóa tới gần chiếc xe thể thao màu đỏ, Anna đã hét lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Carly nghe tiếng hét, lập tức chạy tới, cũng giật mình.
Ghế sau xe thể thao mui trần, con búp bê đẹp đẽ đang ngồi đó. Không biết có phải trùng hợp không, đôi mắt nâu của nó lại đang nhìn đúng hướng Carly khiến khi cô cúi đầu nhìn xuống thì hai ánh mắt giao nhau.
Anna ôm ngực: “Nó… nó không phải vẫn còn ở trong nhà sao?”
Carly im lặng một lúc rồi nói: “À, tôi vừa nhớ ra để nó một mình trong nhà cũng tội nên tranh thủ mang theo rồi.”
“Là cô mang xuống à? Vậy thì tốt rồi…” Anna thở phào, ngồi vào ghế lái.
Nhưng khi xe rời khỏi khu biệt thự, Anna vẫn không kiềm được, kể lại cảnh mình thấy lúc sáng trên cầu thang: “Tôi cảm thấy con búp bê đó luôn nhìn cô. Tôi không biết đó là thật hay chỉ là ảo giác. Có khi tôi nên đặt lịch gặp bác sĩ tâm lý.”
“Nhưng tôi thật sự có cảm giác cậu ta sống. Cậu ta bám theo cô, cậu ta rất… rất thích cô.” Anna cau mày lẩm bẩm: “Loại thích này không phải điều tốt lành!”
Ý cô là nhắc Carly nên cẩn thận với con búp bê. Nhưng Carly lại tỏ ra phấn khích: “Nghe cô nói như một nhà ngoại cảm vậy. Anna, chẳng lẽ cô có khả năng giao tiếp với linh hồn?”
Anna thở dài: “Nếu tôi có tôi sẽ nghỉ việc và tìm mấy linh hồn nhà giàu để hỏi bí quyết phát tài rồi. Nhưng tiếc là tôi không biết giao tiếp đâu.”
“Carly, tôi không đùa đâu. Tôi nói thật đấy…”
Lúc này, điện thoại của Carly vang lên tiếng thông báo email. Đây là thư phản hồi từ người mà cô thuê với giá cao để điều tra nguồn gốc con búp bê.
Theo kết quả, con búp bê này từng xuất hiện trong hàng loạt vụ án suốt bốn trăm năm qua. Thường nó được tặng cho trẻ em, sau đó tính cách đứa trẻ thay đổi, trở nên hung dữ, cuối cùng phát điên và giết cha mẹ.
Một vùng từng xảy ra bi kịch như vậy còn lưu truyền lời đồn đây là con búp bê tà ác, nó mê hoặc và chiếm đoạt linh hồn đứa trẻ, khiến đứa trẻ ra tay với cha mẹ.
Cuối thư, người điều tra nghiêm túc khuyên nếu Carly từng tiếp xúc với con búp bê này hãy lập tức rời xa và mời pháp sư đến trừ tà.
Carly đọc hết thư chỉ trong vài giây. Cô lặng lẽ nghiêng đầu. Quả nhiên, con búp bê đang ngồi rất vững trên ghế xe, không cài dây an toàn nhưng không hề nghiêng ngả. Đôi mắt nâu của nó vẫn dõi theo cô.
Cô nhìn kỹ, tư thế của nó đã thay đổi.
Giống như Anna nói, con búp bê này… thực sự đang dõi theo cô.
Carly: “…”