Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 12: Dưới gầm giường

Trước Sau

break

Carly vừa bị ma dọa chưa lâu giờ lại thét lên, hai chân đạp mạnh như linh dương hoảng loạn. Nhưng bàn tay thô ráp đang nắm lấy mắt cá chân cô lại rất khỏe, dù cô có đạp thế nào cũng không thể thoát ra.

Trong mắt Carly lóe lên vẻ quyết liệt. Cô lập tức nắm lấy chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường định đập thẳng xuống nhưng khi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ chân mình, cô chợt thấy hình ảnh này quen quen.

Carly im lặng cúi người, lấy hết can đảm nhìn xuống gầm giường. Trong bóng tối, một gương mặt trắng bệch đang nghiêng về phía cô, đôi mắt trong bóng tối lóe lên ánh sáng nhè nhẹ, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Anh không biết đã chui xuống đó từ bao giờ. Nếu cô không phát hiện ra có lẽ anh sẽ ngủ dưới gầm giường cả đêm.

Carly tưởng tượng cảnh mình ngủ say trên giường, còn dưới đó là một người đàn ông có gương mặt trắng toát hệt như con búp bê đang im lặng nằm dưới gầm giường, cặp mắt kia sẽ lặng lẽ nhìn lên trên suốt cả đêm.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi cũng đủ khiến sống lưng cô lạnh toát. Cô tức giận đặt mạnh đèn ngủ xuống tủ.

“Brahms, chui ra đây ngay, ai cho anh ngủ dưới gầm giường hả!”

Gầm giường nhanh chóng vang lên tiếng động. Người đàn ông mang mặt nạ trắng từ từ bò ra, động tác chậm rãi như kẻ sát nhân trong phim kinh dị. Thân hình cao lớn của anh toát ra áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Nhưng trong phòng người phụ nữ còn lại dường như không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm. Thấy kẻ dưới gầm giường bò ra mà vẫn không buông chân cô, Carly tức giận giơ chân còn lại đạp thẳng vào mặt anh.

“Buông ra!”

Brahms đang chui nửa người ra khỏi gầm giường lập tức buông tay. Cô thoải mái giẫm chân trần lên chiếc mặt nạ sứ của anh. Anh chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt như cún con ngoan ngoãn nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu như không biết tại sao thiên thần của mình lại giận.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, cơn giận trong lòng Carly nguôi ngoai không hiểu vì sao. Thôi, cãi vã với một tên ngốc làm gì.

Cô thu chân lại, ngón chân khẽ gõ xuống nền.

“Vừa nãy tôi chưa nói rõ. Tôi bảo anh ngủ dưới đất cạnh giường không phải ngủ dưới gầm giường.”

Brahms cúi đầu: “Tôi thích gầm giường!”

Như vậy sẽ gần với thiên thần của anh hơn một chút.

Dù toàn thân người đàn ông này đều toát ra cảm giác kỳ quái, nguy hiểm và đáng sợ, Carly vẫn bất giác nhìn ra chút gì đó… tủi thân trong anh.

Suýt chút nữa cô đã mềm lòng nhưng vì chất lượng giấc ngủ của bản thân, cô vẫn kiên quyết từ chối.

“Không được! Anh ngủ dưới gầm giường thì tôi không ngủ nổi. Nếu anh không thích nằm cạnh giường thì quay lại tầng hầm đi.”

Brahms không nói gì. Anh lặng lẽ kéo chăn gối từ gầm giường ra, trải xuống đúng vị trí Carly chỉ định.

Carly hài lòng gật đầu, đưa tay tắt đèn.

“Thế mới ngoan! Chúc ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon!”

Dù đi ngủ Brahms cũng không tháo mặt nạ. Anh chỉ nghiêng đầu, trong bóng tối lặng lẽ nhìn Carly trèo lên giường, đắp chăn.

Lẽ ra anh định xin thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon nhưng nhớ lại lần hôn trước, anh đưa tay sờ cằm mình rồi lại giật mình buông xuống.

Anh ấm ức nhắm mắt lại. Muốn được hôn chúc ngủ ngon, nhưng không phải kiểu hôn như lần trước. Cảm giác… thật kỳ lạ!

Không biết đã bao lâu trôi qua tiếng thở của Carly dần ổn định. Rèm cửa trong phòng bỗng khẽ lay động.

Brahms lập tức mở mắt, nhưng rèm cửa đã dừng lại. Không cảm nhận được dấu hiệu xâm nhập từ bên ngoài, anh lại từ từ nhắm mắt.

“A!”

Sáng hôm sau, Carly bị tiếng hét của Anna đánh thức.

Cô bật dậy khỏi giường, lập tức nhìn xuống đất và gầm giường để chắc chắn Brahms đã thu dọn sạch sẽ. Sau đó cô đặt con búp bê không biết bằng cách nào lại nằm trong lòng cô lên giường rồi đi dép bước nhanh ra ngoài.

Tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh. Cô lao vào thấy Anna đang đứng ở cửa phòng tắm.

Carly vội hỏi: “Sao thế? Anna, cô thấy gì à?”

Chẳng lẽ Anna cũng gặp ma? Giữa ban ngày ban mặt mà ma còn dám lộng hành sao?

Ai ngờ Anna quay đầu lại thấy Carly thì lập tức nhào đến ôm chặt: “May quá, cô không sao. Tôi tưởng cô lại bị ai theo dõi nữa rồi.”

Hóa ra Anna là trợ lý sinh hoạt của Carly. Vì Carly không thuê quản gia ở lại biệt thự nên Anna sợ cô đói, sáng sớm đã mang bữa sáng Carly thích tới.

Lên đến tầng hai thấy cửa phòng ngủ mở, Anna tưởng Carly đã dậy nên đi vào. Nhưng cô không thấy ai, chỉ thấy cửa sổ mở toang.

Cô đoán Carly có thể đang trong phòng tắm hoặc tủ đồ nên vừa gọi vừa đi vào. Ai ngờ vừa đến trước cửa phòng tắm thì thấy sàn nhà đầy gương vỡ, sợ đến phát hoảng.

Sự việc ở dinh thự Heelshire vẫn còn là bóng ma tâm lý với Anna nên cô lập tức tưởng tượng ra cảnh kẻ xấu leo cửa sổ vào đánh nhau với Carly trong phòng tắm rồi đánh ngất hoặc giết cô. Nếu Carly không xuất hiện sớm, Anna có khi đã gọi cảnh sát rồi.

“Bình tĩnh, không có ai cả, cũng không có kẻ xấu. Chỉ là tai nạn thôi.”

Carly cũng ôm Anna, vỗ nhẹ lưng cô: “Giống như tôi ngủ say quá cắn rách giường nước ấy, toàn mấy chuyện nhỏ nhặt thôi.”

Chuyện cô bị ma ám, Carly đến Brahms còn không kể nên với Anna lại càng không.

Dù trong nhà có hai người nhưng chỉ có cô gặp ma chứng tỏ ác linh chỉ nhằm vào cô. Nhìn vào dòng chữ máu đêm qua, cô chắc chắn con ma này chiếm hữu căn biệt thự này rất mạnh, mà Carly là chủ nhân mới nên là mục tiêu duy nhất.

Kể ra cũng chẳng ích gì, chỉ khiến Anna bị liên lụy thêm.

Hơn nữa, cô là người chơi. Trong game, người chơi là nhân vật chính, là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, cũng là người chịu đựng một mình trong bóng tối, cuối cùng đánh bại ác linh làm mọi người ngạc nhiên trầm trồ.

Lần trước, sau khi đưa Brahms ra khỏi dinh thự Heelshire, cô chỉ nhận được kết cục kỳ quặc “Thiên thần của búp bê”. Lần này, cô phải giành được kết cục hoành tráng như “Anh hùng đơn độc”, “Kẻ diệt ác linh” mới được.

Anna không biết Carly đang ấp ủ mưu đồ gì. Nghe cô nhắc đến giường nước thì nghi ngờ: “Giường nước?”

Carly buông cô ra, đi tới chỉ vào chỗ tối qua cô dán tạm bằng băng keo.

“Đấy, chỗ đó! Có lẽ đêm qua tôi đói quá, mơ ngủ rồi cắn rách mất. Giường này chắc không dùng được nữa, cô tìm người xử lý giúp tôi nhé.”

Anna nhìn vết răng rõ mồn một dưới lớp băng keo, không tin nổi.

“Loại tôi đặt là hàng cao cấp đấy, nhân viên bán hàng nói chất liệu này bền lắm, đến voi nhảy tap dance lên cũng không vỡ được. Cô Calista, sao cô lại cắn thủng được chứ?”

Carly mặt lạnh như tiền: “Nếu cô buộc tôi phải trả lời thì chắc do lực cắn của tôi ngang với linh cẩu trưởng thành.”

Thật luôn! Không biết giả vờ hồ đồ sao? Cứ phải hỏi, hỏi hoài, ép người khác nói mấy thứ mất mặt.

“Nếu cô gặp lại nhân viên bán hàng thì bảo anh ta đừng mơ mộng làm giường chịu được voi giẫm nữa, lo nghiên cứu giường chịu được linh cẩu cắn đi.”

Anna nhịn cười gật đầu: “Vâng, tôi nhớ rồi. Nếu không sao nữa thì cô mau xuống ăn sáng đi. Tôi mua món Trung cô thích đó.”

Mấy ngày ở dinh thự Heelshire toàn sandwich, beefsteak, nghe đến món Trung là Carly sáng mắt.

“Được, tôi đi rửa mặt, lát dẫn Brahms xuống…”

Cô chưa nói hết thì dưới lầu vang lên tiếng kim loại rơi xuống nền.

“Gì thế nhỉ?” Anna nhíu mày. Carly đã chạy xuống trước.

Khi cả hai vào bếp thấy cái vá đang treo bị rơi xuống sàn.

Anna nhặt lên, nhìn quanh nghi hoặc: “Sao lại rơi?”

Carly liếc xung quanh: “Chắc gió làm rơi thôi.”

Anna lắc đầu: “Không đúng, trước khi vào tôi đã đóng cửa bếp rồi, cửa sổ cũng kín, làm gì có gió.”

“Ờ, vậy chắc treo không chặt.”

Carly cầm cái vá treo lại lên móc, định rời khỏi bếp: “Cái giường đó thật tệ, cô mau tìm người dọn giúp. Gương trong phòng tắm cũng vỡ, nhớ thay cái mới, loại tốt hơn nhé.”

Anna gật đầu. Nhưng họ chưa kịp rời đi thì lại nghe tiếng “keng”.

Hai người quay lại thì thấy cái vá lại rơi xuống.

Mặc dù là chuyện bình thường, Anna vẫn thấy rợn người: “Nó lại rơi nữa.”

Carly đã có chuẩn bị tâm lý, không bị dọa, xoay người nhặt lên: “Chắc tôi treo chưa chặt.”

Anna ngập ngừng: “Không phải, tôi vừa thấy cô treo rồi mà…”

Còn chưa nói xong, cái vá lắc lư rồi lại “keng” một lần nữa, rơi trước mắt họ.

“Á!”

Anna la lên: “Cô Calista, cô thấy không? Cái vá nó tự rơi đấy!”

Carly: “…”

“Không, không có chuyện đó đâu! Cái vá không thể tự rơi. Do cái móc này hỏng rồi. Anna, lát nhớ gọi người thay móc mới nhé.”

“À… vâng!” Anna thấy Carly bình tĩnh thì tự thấy mình làm quá.

Chắc do ám ảnh từ dinh thự Heelshire, lại nghe lời đồn về nhà ma nên tinh thần yếu quá thôi. Dù gì đây cũng là thế giới hiện đại khoa học, làm gì có ma. Đúng là tự dọa mình.

Anna nhìn cái móc rồi quay người ra khỏi bếp. Cửa bếp đóng lại, ngoài kia vang lên tiếng đối thoại mơ hồ.

Anna: “Cô Calista, cô cầm cái vá theo làm gì thế?”

Carly: “Hôm nay tôi muốn thử dùng cái vá ăn sáng.”

Anna: “Nhưng tôi làm sủi cảo với mì đấy, cái này ăn kiểu gì?”

Carly: “Đương nhiên là ăn được. Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy điều kỳ diệu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc