Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 20: Hồ bơi

Trước Sau

break

Trong phòng khách, Brahms đã biến mất vào màn đêm. Carly mở điện thoại ra xem thì thấy Anna vừa nhắn tin nói rằng đang bị kẹt xe chắc phải mất thêm nửa tiếng nữa mới tới nơi.

Cô không vội ăn sáng. Sau khi đặt con búp bê vào phòng chiếu phim, Carly bật máy nghe đĩa than, mở bản giao hưởng yêu thích nhất của anh ta. Còn cô thì xuống lầu mang theo một quyển Kinh Thánh mới mua, ngồi xuống chiếc ghế nơi ban công tầng một.

Để niệm chú vào cây thánh giá của mình, cô cố gắng nhẫn nại đọc Kinh Thánh một lúc. Nhưng đọc được một hồi, mí mắt cô bắt đầu sụp xuống, cái đầu nhỏ cũng gật gù theo từng nhịp.

Đến khi cô tự tát nhẹ vào má rồi lôi điện thoại ra xem, Carly mới giật mình nhận ra mình mới chỉ đọc chưa đến mười phút.

Cô lẩm bẩm: “Kinh Thánh này bị trộn thuốc ngủ à? Buồn ngủ thế này sao mà đọc nổi?”

Cô lặng người vài giây, rồi cuối cùng cũng bỏ quyển sách lại trên bàn, đứng dậy rời khỏi biệt thự.

Bình thường Carly chưa từng nghĩ tới chuyện đi dạo ngoài sân, càng không phải kiểu người thích vận động. Nhưng không hiểu sao, ngay lúc này cô bỗng thấy có nhu cầu rất rõ ràng là cần đi bộ một vòng.

Chỉ cần không phải đối mặt với những đoạn Kinh Thánh khúc mắc kia, cô bỗng thấy thế giới trở nên dịu dàng và đáng yêu hơn bao giờ hết. Từ hàng cây đến ánh nắng, từ cơn gió đến bãi cỏ, tất cả đều mang theo một vẻ đẹp dễ chịu.

Sau đợt dọn dẹp hôm chuyển nhà, cây cối trong sân vườn được cắt tỉa rất gọn gàng tạo nên không gian xanh mướt, lý tưởng cho những buổi dã ngoại mùa hè dưới bóng cây.

Một vài chiếc lá khô bị gió cuốn rơi xuống mặt hồ bơi ngoài trời. Mặt nước xanh biếc phản chiếu ánh nắng chói chang, từng con sóng nhỏ lăn tăn như muốn ngân lên những nốt nhạc mùa hè. Lá cây cứ thế lững lờ trôi, như những chiếc thuyền tí hon.

Bên hồ còn đặt sẵn dù che nắng và ghế dài. Chỉ cần nằm xuống đó, nhắm mắt lại tưởng tượng thì nơi đây cũng chẳng khác gì Maldives.

Ngay khi Carly đang mải mê chiêm ngưỡng cảnh đẹp biệt thự của mình, một lực đẩy vô hình từ phía sau bất ngờ xô mạnh cô về phía trước.

Bùm!

Mặt nước yên ả của hồ bơi bị phá vỡ bởi cú ngã, nước bắn tung tóe, đập vào viền đá trắng bên bờ.

Bóng dáng cô gái trẻ biến mất. Thay vào đó, ở khu vực nước sâu, một cơ thể nữ đang dần chìm xuống giữa làn nước lạnh.

Là ác linh!

Carly biết bơi nên phản ứng đầu tiên của cô khi bị đẩy xuống nước là vung tay đạp chân, cơ thể uyển chuyển như cá, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, ngửa mặt lên và bơi về phía mặt nước.

Phụt!

Cô trồi lên giữa ánh nắng, đầu tóc ướt sũng, những lọn tóc ngắn dính bết vào má. Từng giọt nước lấp lánh trượt qua gò má tinh xảo, rơi xuống xương quai xanh rồi lại nhỏ trở về mặt hồ.

Nhưng cô còn chưa kịp bơi vào bờ thì đã cảm thấy bắp chân bị bóp chặt. Giống như một bàn tay vô hình đang túm lấy cô, rồi kéo mạnh cô xuống đáy hồ!

Ngay sau đó, tà áo bị nước đẩy lên của cô cũng bị ép sát xuống. Một vết lõm hằn lên tà áo giống hệt hình một bàn tay người.

Ác linh trong làn nước siết lấy chân cô, kéo cô vào lòng hắn. Một cánh tay dài ôm chặt eo, buộc cô gái phải dán sát lưng vào lồng ngực lạnh như băng kia.

Cô trừng lớn mắt. Ánh nắng rọi xuống đáy hồ sáng rực, đôi mắt xanh của cô mở to đầy sợ hãi, sáng long lanh như mặt hồ bị gió khuấy động.

Từng lọn tóc xoăn phồng nhẹ bồng bềnh trong làn nước, tựa như những xúc tu của một con sứa phát sáng giữa lòng đại dương.

Giữa làn nước trong suốt, ai cũng có thể nhìn ra được sự hoảng loạn và bất lực nơi đôi mắt ấy. Cô vùng vẫy, đạp chân, vung tay, nhưng lần này dù làm thế nào cũng không thể nhích lên nổi lấy một chút.

Từng vòng bong bóng vỡ tung, nổi lên mặt hồ rồi lặng lẽ tan biến. Trái tim cô co thắt lại. Đó là phản ứng bản năng của một sinh vật sống trên cạn khi đối diện với kẻ săn mồi nơi đáy nước.

Không giống những trò dọa dẫm vô hại trước đó, lần này ác linh hành động cực kỳ tàn nhẫn và lạnh lùng. Dường như hắn đã quyết tâm dạy cho cô một bài học nhớ đời.

Hoặc có lẽ, hắn muốn giam giữ cô trong vòng tay lạnh buốt ấy để chờ thân thể ấm nóng kia dần trở nên lạnh ngắt cho đến khi cô hóa thành một kẻ giống hắn, mãi mãi không thể rời đi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng với Carly thời gian như ngừng lại. Thực tế mới chỉ trôi qua hơn một phút.

Oxy trong phổi cạn dần, cảm giác ngộp thở khiến mặt cô tái đi, viền mắt đỏ hoe. Nước mắt hòa tan trong làn nước mát lạnh, lấp lánh tựa ánh vàng rải trên mặt hồ khi có gió thổi qua.

Dù vậy, thỏ cũng có lúc cắn đại bàng. Biết mình có thể sẽ chết, Carly trừng mắt nhìn lên, cố gắng xoay người lại. Tay cô siết chặt cây thánh giá, đâm thẳng vào phần ngực băng giá vô hình trước mặt.

Cùng lúc đó, tay kia của cô quấn chặt lấy cổ đối phương, giống như một con rắn trắng mềm mại. Rồi bất ngờ, cô nghiến răng cắn thật mạnh vào cổ hắn, tấn công bằng tất cả sức lực còn lại.

Cô muốn cắn đứt yết hầu của hắn, hoặc đâm xuyên tim bằng cây thánh giá!

Ý chí phản kháng của cô cực kỳ rõ ràng. Ngực cô áp chặt vào lồng ngực hắn, nơi đó lạnh lẽo như xác chết, trong khi nhịp tim điên cuồng của cô vang lên như tiếng gầm giãy chết của dã thú.

Sự sống rực rỡ nơi cô dường như khiến ác linh khựng lại. Chỉ một giây sau đó, mặt hồ bắn lên những vệt nước trắng xóa, nửa thân trên của Carly trồi lên khỏi mặt nước, vô số giọt nước rơi xuống như sương.

Chúng lướt qua hốc mắt trũng sâu, sống mũi cao, bả vai và vùng eo thon của một cơ thể trong suốt đang dần hiện rõ. Đó là vóc dáng cao lớn và mảnh khảnh của một người đàn ông hoàn toàn vô hình.

Trong hồ bơi, cô gái với cơ thể ướt sũng đang ôm lấy hình thể không thể nhìn thấy ấy theo một tư thế vô cùng kỳ quái.

Bên bờ, những giọt nước trên mặt đá trắng bắt đầu tụ lại, như đang định kết thành dòng chữ quen thuộc.

Nhưng đúng lúc đó, một giọt nước ấm rơi lên lồng ngực trong suốt kia. Rồi giọt thứ hai, thứ ba…

Những ký tự vừa định hình lập tức tan ra như nước. Ác linh như bị bỏng, lập tức tan biến giữa không trung.

Carly vẫn còn đang cố cắn vào cổ hắn bất ngờ mất đi điểm tựa lập tức rơi trở lại mặt hồ, tạo nên một màn bắn nước ào ạt.

Rầm!

Cánh cửa kính khép chặt ở tầng hai bị đập vỡ. Cùng với tiếng kính vỡ là một bóng người đeo mặt nạ lao thẳng từ ban công xuống hồ bơi.

Chỉ vài giây sau, Brahms đã bế Carly từ dưới nước lên.

Cô nằm trong vòng tay anh, thở hổn hển như thể vừa trồi lên từ địa ngục. Lần đầu tiên trong đời, cô mới cảm thấy thứ gọi là “oxy” quý giá đến vậy.

Và cũng lần đầu tiên cô thấy hối hận vì đã không đọc hết quyển Kinh Thánh kia. Nhưng may thay dù mới chỉ đọc được mười phút, cây thánh giá vẫn có tác dụng.

Giọng trầm khàn của Brahms vang lên, bình tĩnh xen lẫn một tia nghi hoặc: “Tại sao lại ở dưới nước?”

“Tôi không sao. Chỉ là… đi ngang qua hồ, không cẩn thận bị rơi xuống thôi.”

Carly dùng tay áo ướt nhẹp lau nước mắt, tay kia vẫn nắm chặt cây thánh giá.

Con quỷ trong căn biệt thự đáng chết đó, cứ đợi đi. Cô nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lời!

Khi Anna mang bữa sáng đến, cô có chút bất ngờ khi thấy Carly người thường ngày rất thích ngủ nướng hôm nay lại dậy sớm từ lúc trời vừa hửng nắng. Vậy là đủ thấy có gì đó bất thường.

Nhưng điều khiến Anna càng thấy kỳ lạ hơn là khi dùng bữa, cô tận tai nghe Carly cầm thánh giá, cúi đầu nói lời cảm ơn Chúa đã ban cho cô đồ ăn.

Anna chết lặng nhìn tiểu thư vừa hoàn tất lời cầu nguyện, bản năng đầu tiên là đưa tay sờ trán cô.

Carly ngẩng lên khi đang định ăn: “Cô làm gì thế?”

Không sốt à? Anna nhíu mày, càng thêm hoài nghi: “Carly, không phải cô là người vô thần sao? Hồi trước khi mẹ cô nhờ thư ký tuyển trợ lý sinh hoạt cho cô, còn cố tình ghi rõ yêu cầu phải là người vô thần cơ mà.”

“Hôm qua, cô còn nhấn mạnh với tôi là phải tin vào khoa học. Vậy mà giờ lại…”

Tiểu thư đột ngột thay đổi khiến Anna không khỏi nghi ngờ. Cô kín đáo liếc nhìn xung quanh: “Đừng nói là trong bếp lại có cái xoong nào tự dưng rơi xuống nữa nhé?”

“Bình tĩnh đi, Anna!”

Carly vỗ nhẹ lên tay Anna đang đặt trên bàn: “Không liên quan đến cái xoong nào cả. Tôi nói rồi, chuyện ma quỷ trong căn nhà này chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ. Trên đời này không có ma đâu.”

[Chỉ là có một tên ác linh đáng ghét rất thích ném chuột vào người tôi thôi.]

“Tôi cảm tạ Chúa chỉ vì…”

Carly cầm cây thánh giá, cười khẽ như đang kể một chuyện chẳng mấy quan trọng:

“Cô biết đấy, người giàu thường sống khá trống rỗng. Mà những người tinh thần nghèo nàn thì thường cần chút tín ngưỡng để lấp khoảng trống. Cô cũng có thể coi đây là kiểu vật lộn đầy đáng thương và giả tạo của một kẻ chẳng có bệnh gì nhưng cứ kêu than vậy.”

Anna, người đang sống một cuộc đời rất bận rộn: [Bọn nhà giàu đúng là lũ rảnh rỗi vô thuốc chữa.]

Cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Sao mắt cô hơi đỏ thế? Hôm qua thức khuya à?”

Carly đang ăn thì khựng lại một giây, rồi gật đầu: “Ừ! Tôi tình cờ tìm thấy một bộ phim hay, thế là cắm đầu xem đến sáng.”

Anna tò mò: “Phim gì vậy?”

Carly cúi đầu, cắn mạnh một miếng trứng chiên: “Một nữ chiến binh dũng cảm cắm thánh giá vào ngực ác linh sau đó nhốt hắn vào quan tài rồi thả trôi ra biển. Một cuộc phiêu lưu rất hoành tráng.”

Anna nhíu mày: “Nghe chưa thấy bộ nào như thế. Tên phim là gì?”

Carly đáp gọn: “Thiếu nữ diệt tà linh.”

Anna: [Tên gì nghe đã thấy xàm. Có cảm giác đây là loại phim rác của đạo diễn vô danh nào đó.]

Dù vậy, cô không bình luận gì thêm về gu phim ảnh kỳ cục của tiểu thư. Cô chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Thức đêm hại sức khỏe lắm đấy!”

Carly đáp lại bằng một tiếng ừ hờ hững. Đúng lúc đó, cả hai người đồng loạt nhận được thông báo từ cảnh sát gửi đến điện thoại.

Nội dung là kết quả điều tra, người đã âm thầm hối lộ Ben và tên sát thủ không ai khác chính là một người đàn ông tên Boris.

Hắn là kẻ đã móc nối với một người họ hàng xa của ông Heelshire. Do vợ chồng ông bà Heelshire không có con, lại thêm gia tộc ngày càng ít người, nếu cả hai qua đời, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về người họ hàng kia.

Boris và kẻ họ hàng đó đã đạt được thỏa thuận đó là thuê sát thủ giết ông bà Heelshire, giết cả Carly và Anna. Sau đó, chúng định dựng hiện trường thành một vụ tranh chấp hợp đồng như Carly và Anna vì ép buộc mà bắt cóc vợ chồng Heelshire khiến họ chống cự, gây ra hỏa hoạn, cả bốn người cùng thiệt mạng.

Như vậy chúng có thể đường đường chính chính chia nhau toàn bộ gia sản của nhà Heelshire.

Ngay lúc ấy thư ký của bà Cole cũng gọi điện đến.

Carly vừa bắt máy, giọng đàn ông bên kia đã cất lên đầy cung kính, trước tiên là chuyển lời hỏi thăm của bà Cole về tình hình gần đây của cô, sau đó mới nhắc đến chuyện Boris đã bị cảnh sát bắt giữ.

Cuối cùng, anh ta còn tiết lộ một chi tiết quan trọng mà phía bà Cole đã điều tra được đó là Boris từng là tài xế của George Norton, bị đuổi việc ba năm trước vì say rượu gây tai nạn.

Chi tiết này khiến Carly thoáng cau mày. Cô nhớ George Norton từng là một trong những người bạn thân tín nhất của mẹ cô, thậm chí còn từng là khách quen đến mức được vào tận nhà dùng bữa tối. Một người như vậy sao lại có tài xế như Boris?

Cô lập tức hỏi: “Boris có quan hệ gì với George Norton?”

Thư ký bên kia đầu dây trả lời: “Chúng tôi đang tiếp tục điều tra. Hiện chưa thể xác định mối liên hệ chính xác giữa hai người, nhưng nếu cần tôi có thể gửi hồ sơ của Norton cho cô xem trước.”

“Được! Gửi cho tôi sớm nhất có thể!”

Sau khi cúp máy, Carly im lặng nhìn chằm chằm vào cây thánh giá trong tay mình. Ánh sáng ban mai chiếu lên mặt bạc mờ nhạt của nó, lạnh lẽo nhưng không vô hồn. Cô siết chặt thánh giá trong lòng bàn tay.

Bên ngoài ô cửa sổ, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt hồ bơi phản chiếu từng gợn sóng nhỏ lăn tăn như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng Carly biết rõ, ở nơi sâu nhất của làn nước ấy vẫn còn tồn tại một cái bóng vô hình. Một cái bóng không muốn rời đi, cũng không muốn cô rời đi.

Và vấn đề không chỉ là cái bóng đó.

Có quá nhiều uẩn khúc chồng chéo quanh căn nhà này, quanh cái chết của ông bà Heelshire, quanh những con người từng xuất hiện rồi biến mất như những bóng ma trong cuộc đời cô. Mỗi mảnh ghép đều đang dẫn cô đến gần một sự thật tối tăm nào đó, điều mà ngay cả cô cũng chưa dám hình dung.

“Brahms!”

Cô khẽ gọi tên anh. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ đứng trước ngưỡng cửa, ánh sáng chiếu lên đường viền vai rộng khiến anh như thể một bức tượng sứ sống động.

Carly nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh như thể không hề có chuyện gì xảy ra dưới hồ nước ban nãy.

“Lần sau anh không cần phải đập cửa sổ đâu. Cứ đi thẳng từ cầu thang xuống là được.”

Brahms trầm mặc một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Cô chống cằm, liếc nhìn cây thánh giá trong tay mình, nửa đùa nửa thật: “Nhưng tôi phải công nhận anh nhảy xuống hồ trông cũng ra dáng anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”

Anh vẫn không đáp lại. Nhưng cái cách anh bước tới, kéo chiếc ghế cạnh cô ra và ngồi xuống, khiến cô bất giác bật cười.

“Anh không sợ tôi bị ác linh giết à?”

“Tôi sẽ giết nó trước!”

Giọng nói ấy cất lên chậm rãi, khàn khàn nhưng rất kiên quyết.

Carly nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc ngắn đã khô gần hết, từng sợi cong nhẹ ôm lấy gò má. Cô nghĩ, nếu ác linh thật sự có hình dạng như Brahms thì hẳn thế giới này sẽ rối ren hơn nhiều.

Nhưng cũng vì vậy, cô biết anh không phải ác linh. Anh có máu, có thịt, có hơi ấm. Dù đôi khi anh không nói gì, nhưng lúc nào cũng lặng lẽ đứng sau lưng cô.

Dù cho trong tay cô không có vũ khí, dù cho cô không đọc hết Kinh Thánh, dù cho cô chỉ là một tiểu thư nhà giàu chẳng giỏi việc gì ngoài cãi lý, Brahms vẫn ở đó.

Và điều đó đủ để cô tiếp tục chiến đấu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc