Việc cấp bách bây giờ là: gác lại sự chủ quan của trước kia, tìm cách vạch trần tham vọng của chú hai muốn cướp tài sản nhà cô, ngăn không để bố rơi vào bẫy của Diêu Quảng Vận mà mất mạng.
Diêu Vi Vi nghĩ, trước kia mình đúng là ngu không biết.
Dù em họ Diêu Hi Vân từ nhỏ đã không ưa cô, luôn châm chọc khiêu khích nhưng cô vẫn luôn cho rằng chú hai Diêu Quảng Vận thật lòng thương cô, thậm chí còn nghĩ ông ấy thương cô hơn cả con gái ruột của mình.
Giờ nghĩ lại, đó chẳng qua là diễn xuất giỏi mà thôi, để bố cô tin rằng ông ta thật lòng kính trọng anh trai, yêu thương cháu gái. Chứ nếu thật sự thương cô, sao Diêu Hi Vân và thím hai lại đối xử tệ với cô như thế? Từ nhỏ đến lớn, Diêu Hi Vân chưa từng bị chú hai nghiêm khắc trách phạt dù một lần, dù hỗn láo với cô ra mặt.
Ngược lại, chính bố cô, vì thấy chú hai đối xử tốt với con gái mình, sợ Diêu Hi Vân tủi thân vì cha thiên vị, nên càng chiều chuộng cô ta hơn. Kết quả là trong mắt người ngoài, vị trí của nhị tiểu thư họ Diêu, con gái em trai của ông cũng chẳng kém Diêu Vi Vi là mấy.
Mà cái “tốt” của Diêu Quảng Vận dành cho cô, thực chất chỉ là vỏ ngoài. Trái lại, Diêu Hi Vân mới là người thực sự được hưởng lợi. Đang nghĩ đến đây thì bên dưới chợt vang lên giọng the thé đầy bực bội của Diêu Hi Vân.
“Dì Tống, Diêu Vi Vi còn chưa dậy kìa, dì lại đi làm đồ ăn sáng cho cô ta trước. Con Diêu đại tiểu thư ấy định bắt cả nhà nhịn đói chờ cô ta tỉnh dậy chắc?”
Khi Diêu Vi Vi đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà, Diêu Hi Vân đã ngồi vào bàn ăn, đang dùng bữa sáng.
Tuy không phải anh em ruột cùng mẹ nhưng hai anh em Diêu Quảng Vận và Diêu Quảng Thắng từ nhỏ đã "tình cảm sâu đậm", vì vậy nhà Diêu Hi Vân vẫn luôn sống trong biệt thự của Diêu Quảng Thắng, chưa từng dọn ra ở riêng.
Trước đây, Diêu Vi Vi vẫn luôn cảm thấy chú hai là người một nhà nhưng bây giờ thì không thể không thở dài một tiếng anh em khác mẹ thì làm sao mà thân thiết được hoàn toàn chứ?
Cha của Diêu Quảng Thắng từng là lưu học sinh từ thời Mãn Thanh, trước khi ra nước ngoài đã kết hôn với mẹ của Diêu Quảng Thắng theo sắp đặt của gia đình. Sau khi du học về, ông ta chịu ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây, một mực đòi “tự do hôn nhân”, chẳng bao lâu sau lại yêu mẹ của Diêu Quảng Vận, muốn bỏ vợ cưới người khác.
Tổ phụ tổ mẫu của Diêu Vi Vi đều là người giữ lễ giáo, dứt khoát không đồng ý. Không còn cách nào, mẹ của Diêu Quảng Vận cuối cùng cũng chỉ có thể bước vào nhà họ Diêu dưới danh nghĩa tiểu thiếp.
Tuy ông bà nội của Diêu Vi Vi mất sớm, cô chẳng còn mấy ấn tượng nhưng trước kia nghe Diêu Quảng Thắng và Diêu Quảng Vận kể lại, đều nói rằng một thê một thiếp của ông cụ chung sống hòa thuận, chẳng có chuyện xấu xa gì. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thán dù đã đến thời đại này, tư tưởng của đàn ông với phụ nữ vẫn còn quá nhiều ràng buộc.
Tuy ông nội cô đã chịu ảnh hưởng từ chế độ một vợ một chồng nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thật sự coi trọng tình yêu hay vợ mình như một người bình đẳng. Nếu không phải bị gia đình ngăn cản, khi ấy ông ta đã bỏ vợ cưới người khác từ lâu rồi. Sau đó tuy được sống sung sướng với hai người phụ nữ, cũng chẳng thấy ông ta thương yêu gì mẹ của Diêu Quảng Vận.
Lúc này, dì Tống đã thấy Diêu Vi Vi xuống lầu, vội vàng nói: “Tiểu thư dậy rồi à? Hôm qua cô bảo thèm cháo thịt băm trứng bắc thảo, sáng nay tôi dậy sớm nấu rồi, giờ đang để lửa nhỏ hầm trên bếp đấy. Bánh ngọt chiên cũng nhào xong bột rồi nhưng cái này phải ăn nóng mới ngon, cô ngồi chờ chút, tôi đi chiên ngay.”
Diêu Vi Vi gật đầu, rồi bước đến bàn ăn ngồi xuống đối diện Diêu Hi Vân. Dì Tống bưng cho cô một bát cháo nóng rồi quay lại bếp bận rộn tiếp.