Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 5

Trước Sau

break

Bố Diêu Vi Vi là Diêu Quảng Thắng, ông trùm tài chính lớn nhất Thượng Hải. Ấy vậy mà cô lại chủ động theo đuổi một chàng “sinh viên nghèo” tưởng chỉ sống dựa vào học bổng. Trong mắt người ngoài, Tịch Thần đúng là gặp vận đỏ trời ban.

Nhưng Tiêu Thanh Việt thì biết rõ thân phận thật của bạn mình. Với tính cách của Tịch Thần, anh sẽ không bao giờ vì hứng thú mà chơi trò yêu đương vớ vẩn. Nếu thật sự chỉ là vui đùa, e rằng Diêu Quảng Thắng đã khiến anh ta mất xác từ lâu rồi.

Thế nhưng, bảo rằng Tịch Thần thích Diêu Vi Vi ư anh lại cảm thấy không hẳn. Tịch Thần đối với cô quá lạnh nhạt.

“Ừm... hình như cũng có vài người theo đuổi cô ấy thì phải.” Tịch Thần trả lời nhàn nhạt.

Tiêu Thanh Việt bật cười: “Hình như’ là sao? Cậu yêu người ta mà đến chuyện có tình địch hay không cũng không thèm quan tâm à?”

“Cần phải quan tâm sao?”

Tịch Thần nói thật. Anh chưa bao giờ để ý đến mấy gã từng tỏ tình với Diêu Vi Vi hồi ở nước ngoài. Đa phần chỉ là mấy công tử ăn chơi, thấy cô đẹp thì thích, chứ chẳng có gì sâu sắc. Còn Diêu Vi Vi đối với những người cô không ưa thậm chí liếc một cái cũng lười.

Những kẻ chẳng đủ để đe dọa, anh hà tất phải bận tâm? Hơn ai hết, Tịch Thần biết rõ Diêu Vi Vi thích anh đến mức nào.

“Lão Tịch này.” Tiêu Thanh Việt nhướn mày, cười nửa đùa nửa thật” “Tôi thấy kiểu này rồi cũng có ngày cậu thiệt thôi. Với cái tính lạnh lùng ấy, lỡ một ngày cô Diêu chịu hết nổi, chủ động nói chia tay thì sao?”

Tịch Thần khẽ nhíu mày, nhưng chỉ trong thoáng chốc lại giãn ra, giọng bình tĩnh đến mức gần như kiêu ngạo: “Cô ấy sẽ không nói chia tay.”

“Cái đó ai biết được. Diêu tiểu thư tính khí lớn thật đấy, nhưng nếu cô ấy thực sự thấy chán, thấy hết thích cậu rồi thì sao? Chia tay thôi chứ còn gì nữa.”

Tịch Thần bật cười lạnh: “Hết thích tôi rồi... thì thích cậu chắc? Cậu có thấy hôm nay mình nói hơi nhiều không?”

Không chỉ nói nhiều mà toàn nói về Diêu Vi Vi. Thậm chí Tịch Thần cảm thấy Tiêu Thanh Việt hôm nay hơi phiền. Anh vốn không thích người khác nhúng tay vào chuyện riêng của mình, dù người đó có là bạn thân nhiều năm đi nữa.

Nhận ra nét lạnh trong mắt bạn, Tiêu Thanh Việt thức thời khẽ nhún vai, bưng tách cà phê còn ấm lên uống, im lặng kết thúc chủ đề. Đúng lúc đó, cánh cửa lớn của phủ họ Tịch vang lên. Tiếng bước chân nhẹ vang lên từ hành lang, phá vỡ bầu không khí im lặng vừa mới lắng xuống.

Chẳng bao lâu, một bóng dáng mảnh mai bước vào phòng khách Là Chu Phinh Đình. Phía sau cô là lão Vương, tài xế lâu năm của phủ, tay xách mấy quyển sách và túi gói trang sức.

Vừa vào phòng, thấy Tịch Thần và Tiêu Thanh Việt đang ngồi nói chuyện, Chu Phinh Đình liền nở nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu: “Anh Thanh Việt, không ngờ anh cũng ở đây, lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp, Phi Đình.”

Tiêu Thanh Việt lễ phép đáp lại. Hai người vốn không thân, chỉ biết nhau qua loa. Khi Chu Phinh Đình vừa đến phủ họ Tịch thì anh ta và Tịch Thần đã ra nước ngoài, nên chỉ có ấn tượng mơ hồ.

Ngay cả Tịch Thần, mối quan hệ với cô ta cũng chẳng thân thiết đến mức hay trò chuyện.

Trước khi Chu Phinh Đình về phủ họ Tịch, cô ta chỉ là một cô gái nhà lành, ít khi ra ngoài, càng chẳng có cơ hội tiếp xúc với thiếu gia con nhà tư lệnh.

Cô ta không nói thêm gì với Tiêu Thanh Việt, chỉ nhẹ nhàng quay sang Tịch Thần: “Anh Thần, tối nay anh muốn ăn gì để em bảo nhà bếp chuẩn bị?”

Giọng nói ấy mang theo chút thân mật tự nhiên, hơn hẳn cách cô ta nói với Tiêu Thanh Việt.

Tư lệnh phu nhân đã qua đời nhiều năm. Mấy bà vợ bé trong phủ thì học thức kém, chẳng quản nổi việc nhà. Bao năm nay, chuyện nội trợ và giao tiếp bên ngoài đều do Chu Phinh Đình đảm nhận.

Nghe cô ta nói, Tịch Thần đặt tách cà phê xuống, liếc sang Tiêu Thanh Việt lúc này đang đứng dậy: “Cậu định đi à?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc