Tên tác phẩm: Từ Dân Quốc Bắt Đầu Trỗi Dậy
Giới thiệu: Nếu Hoa Hạ bắt đầu trỗi dậy từ thời Dân Quốc, liệu tất cả có còn giống như xưa?
Nhân vật chính: Tịch Thần.
Diêu Vi Vi khẽ thì thầm đọc từng chữ rồi trong giây tiếp theo, một luồng lực hút mạnh mẽ kéo cô về phía tấm kính sáng ấy.
Và sau đó cô biến mất hoàn toàn vào trong màn ánh sáng rực rỡ.
...
Khi Tịch Thần từ tòa thị chính trở về nhà họ Tịch thì Tiêu Thanh Việt đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách của căn biệt thự xa hoa ấy.
Ngôi biệt thự có vườn bao quanh này trước đây thuộc về một mục sư người Anh.
Ban đầu ông ta định mở một trường giáo hội nhỏ tại đây để tiện truyền đạo nên thiết kế nội thất mang phong cách giao thoa Đông - Tây, vừa có mái ngói cong vừa có cửa kính khung sắt.
Sau này, khi Tịch Thế Đào mua lại căn nhà, ông cho sửa toàn bộ theo kiểu phương Tây thuần túy.
Tuy tư lệnh Tịch sinh trong dòng dõi quan lại, nhưng vì là con cháu võ tướng cuối triều Thanh thời phong kiến đã tàn nên thực ra không được học hành nhiều. Trong thời đại người ta sùng bái văn hóa và tư tưởng phương Tây, ông lại càng cảm thấy mình “tụt hậu”, nên ra sức học theo từ hình thức bên ngoài.
Ví dụ điển hình là biến phủ Tư Lệnh của mình thành biệt thự Tây Âu. Ngôi nhà này được ông mua mấy năm trước, khi vừa từ Nam Kinh đến Thượng Hải, còn đặc biệt nhờ Tịch Thần lúc đó đang du học giới thiệu một kiến trúc sư người ngoại quốc về thiết kế.
“Không phải nhà cậu dạo này ngày nào cũng sắp xếp xem mắt à, sao hôm nay lại rảnh mà tới tìm tôi?”
Tịch Thần vừa đi vừa tháo chiếc áo măng-tô len xám đậm, vắt lên cánh tay, rồi khẽ kéo lỏng cổ áo sơ mi. Anh ngồi xuống sofa đối diện Tiêu Thanh Việt, dáng vẻ vừa lịch thiệp vừa thờ ơ.
Nhìn Tịch Thần ngồi xuống, dáng phong độ lạnh nhạt như thể chẳng việc gì chạm được tới anh, Tiêu Thanh Việt chỉ biết cười khổ: “Cậu còn nói! Một tuần nay nhà tôi đã giới thiệu ba tiểu thư rồi, hận không thể bắt tôi sang năm sinh cho họ một đứa cháu! Hôm nay nói dối là đến tìm cậu có việc, may mà thoát được một buổi.”
Tịch Thần nhướn mày, khóe môi nhạt nhẽo khẽ nhếch: “Ồ? Thế ba tiểu thư kia không có ai khiến cậu vừa mắt sao?”
Tiêu Thanh Việt thở dài, chống cằm cười bất đắc dĩ: “Thầy bói nói duyên phận tôi chưa tới, thế mà cha mẹ lại cứ cuống lên chẳng biết để làm gì. Còn cậu thì sao? Nghe nói hôm cậu về nước, cô bạn gái của cậu nổi giận một trận ra trò với lão Vương?”
Tịch Thần nhàn nhã ngồi đó, tay cầm tách cà phê Mỹ vừa được người hầu mang tới, từng động tác đều ung dung, có chừng mực. Nghe nhắc đến Diêu Vi Vi, anh chỉ khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Cô ấy tính có chút kiêu nhưng giận cũng nhanh, vài hôm nữa là hết thôi.”
Thái độ hờ hững ấy đủ để thấy anh chẳng hề bận tâm đến “cuộc chiến lạnh” đang diễn ra.
Thực ra, đây cũng chẳng phải lần đầu Diêu Vi Vi giận dỗi. Mà Tịch Thần vốn không phải kiểu đàn ông sẽ nhún nhường. Trong mắt anh, phụ nữ mà được chiều quá sẽ chẳng biết chừng mực. Mỗi lần cãi vã, đều là cô chủ động dỗi, rồi sau lại chủ động làm lành.
Tiêu Thanh Việt nhấp ngụm rượu vang, bật cười khẽ: “Nghe cậu nói mà tôi còn thấy sợ. Từ lúc cậu về nước đến giờ chưa gặp lại à? Không biết cô Diêu kia làm sao chịu nổi tính lạnh nhạt của cậu nữa. Cô ấy vừa xinh vừa có gia thế, dù có chút tiểu thư cũng đáng yêu chứ. Hồi đại học chẳng phải bao nhiêu người theo đuổi cô ấy sao?”
Từ nhỏ, Tiêu Thanh Việt và Tịch Thần đã quen biết nhau, sau lại cùng sang Anh du học. Chỉ là, dù ở cùng một quốc gia, hai người lại học ở hai trường khác nhau, nên phải hai, ba tháng Tiêu Thanh Việt mới ghé trường Tịch Thần một lần.
Khi biết Tịch Thần bắt đầu yêu Diêu Vi Vi, anh từng ngạc nhiên người như Tịch Thần mà cũng có thể bắt đầu một mối quan hệ tùy hứng như vậy sao?