Thì ra Chu Phinh Đình là con gái của một phó quan cấp dưới của tư lệnh Tịch.
Năm sáu năm trước, bố cô ta hy sinh vì bảo vệ tư lệnh. Lúc ấy Chu Phinh Đình còn nhỏ, tư lệnh Tịch thương tiếc cấp dưới tận tụy nên đón cô ta về phủ, nuôi nấng như con.
Nhà họ Tịch chỉ có hai con trai, không có con gái nên từ đó Chu Phinh Đình liền trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Tư Lệnh.
Dù xuất thân không cao nhưng nhờ ân tình của tư lệnh Tịch, cô ta được nuôi dạy như tiểu thư nhà giàu, lễ nghi đầy đủ, ai nhìn cũng phải nể.
Giới thượng lưu đồn rằng, tư lệnh Tịch không nhận cô ta làm con nuôi chỉ vì muốn giữ đường lui, sau này sẽ gả cô ta cho con trai mình.
Hai cậu con trai nhà họ Tịch, con cả Tịch Thần do vợ lớn sinh ra, con út Tịch Dụ do vợ lẽ sinh.
Dù thời thế mới không còn phân biệt con vợ lớn con vợ bé nhưng tư lệnh Tịch vốn thuộc dòng dõi quan lại Mãn Thanh, cực kỳ coi trọng lễ nghi.
Chỉ nhìn việc ông cho con cả Tịch Thần đi du học bằng danh nghĩa “công phí quốc dân chính phủ” để học chế tạo phi cơ, còn con út thì ở lại học thương nghiệp trong nước, đã đủ hiểu Tịch Thần chính là người được lựa chọn thừa kế.
Nếu tư lệnh Tịch thật sự định gả Chu Phinh Đình cho con trai, người đó chỉ có thể là Tịch Thần.
Nghe nói gần đây Tịch Thần về nước, tiệc đón chào cũng do chính tiểu thư Chu chủ trì. Các phu nhân danh giá đều khen hai người trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Bên ngoài đồn rằng, dù thân phận Chu Phinh Đình không đủ làm vợ lớn nhưng nếu làm vợ lẽ thì chắc chắn cũng sẽ được cưng chiều.
Phải biết rằng như nhà Cục trưởng Vương ở Sở Cảnh sát, cô em họ làm vợ lẽ cũng được gọi là “Nhị phu nhân”, đi đâu cũng được kính nể, thậm chí còn được chồng mang theo dự tiệc tùng thay vì cho vợ lớn.
Nghe đến đây, Diêu Vi Vi hiện vẫn là bạn gái chính thức của Tịch Thần chỉ thấy ngực mình dậy sóng.
Chẳng ngờ giấc mơ ngớ ngẩn đêm qua lại thành sự thật. Cô nghiến răng, thầm mắng Tịch Thần xối xả: “Đồ đàn ông khốn kiếp!”
Khó trách hồi ở nước ngoài, lúc nào anh cũng tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng mấy khi để mắt đến phụ nữ.
Hằng ngày giả vờ làm người thanh cao, chuyên tâm học hành, hóa ra trong lòng chỉ nhớ nhung đến cô “thanh mai trúc mã” của mình!
Đúng là cô chủ động theo đuổi, chủ động bày tỏ tình cảm nhưng đến một câu nói ngọt anh cũng chẳng thèm nói, vô cùng lạnh nhạt.
Nếu không phải vì lúc hôn, Tịch Thần luôn cuồng nhiệt đến mức khiến tim người ta loạn nhịp thì cô đã nghi ngờ anh thích đàn ông rồi!
Giờ thì rõ rồi, không phải Tịch Thần có vấn đề mà là trong lòng anh chẳng có cô.
Khi ở nước ngoài, anh cô đơn nên mới tạm thời cần cô, còn cô thì chỉ là công cụ giải khuây cho người ta.
Diêu Vi Vi từ tiệm Hoa Thành trở về biệt thự nhà họ Diêu, mang theo cơn giận khó kìm nén.
Cô đi thẳng lên phòng ngủ, ném túi xuống rồi nằm vật ra chiếc giường châu Âu rộng hai mét. Càng nghĩ cô lại càng tức.
Điều khiến cô phát điên hơn cả là từ trước tới giờ, Tịch Thần chưa từng nói câu “anh thích em”.
Chưa một lần nào!
Thế mà cô còn định sau khi về nước sẽ nói với bố là Diêu Quảng Thắng, ông trùm tài chính của Thượng Hải để bàn chuyện bắt rể, đưa anh về nhà.
Là con một, cô thừa biết bố mình chẳng phản đối, ngược lại còn thấy hãnh diện.
Tịch Thần là sinh viên nghèo có chí, là người yêu nước, là thanh niên tài năng. Cuối cùng tất cả những điều cô từng tin tưởng đều là dối trá.
Anh không hề nghèo.
Anh không hề chân thành.
Anh chỉ là kẻ không có đạo đức, lợi dụng tình cảm của cô!
Cảm giác bị phản bội khiến lòng Diêu Vi Vi đau nhói. Cô tức đến nỗi mắt cay xè, cuối cùng mệt mỏi thiếp đi.
Trong mơ, cô bước vào một căn phòng được bài trí lạ mắt. Trước mặt là một tấm kính phẳng phát ra ánh sáng dịu dàng, đầy những ký tự không hoàn toàn giống chữ Hán, nhưng cô lại đọc hiểu được.