Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 2

Trước Sau

break

Nhân viên đeo găng tay trắng, cúi chào chuẩn mực, nụ cười vừa phải, lễ độ mà không giả tạo.

Không khó hiểu vì sao giới thượng lưu thích đến đây, nhân viên ở tiệm này khác hẳn mấy nơi chỉ biết cúi gập người nịnh nọt khách, ở đây họ toát lên một khí chất sang trọng riêng.

Diêu Vi Vi vốn không thích vòng vo nên nói thẳng: “Cho tôi xem mấy mẫu giới hạn hiện giờ của tiệm, lấy hết ra đây.”

Nghe giọng điệu tự nhiên mà hào sảng ấy, nhân viên lập tức hiểu đây là khách lớn, bèn nhanh tay mời cô ngồi xuống quầy kính, mở khóa ba lớp tủ để bày vài bộ trang sức ra, vừa giới thiệu vừa quan sát sắc mặt cô.

Trang sức của Hoa Thành toàn dùng kim cương và ngọc thượng hạng, ngọc được mài nhẵn trong suốt, kim cương cắt tinh tế, chúng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn của tủ kính.

Nhìn qua vài món, Diêu Vi Vi khá hài lòng, đang định đặt hàng thì có tiếng chào của một nhân viên khác vang lên:

“Tiểu thư Chu, cô tới rồi. Sợi dây chuyền cô đặt đã được làm xong, tôi vừa bảo học việc gói lại, định chiều mang qua phủ Tư Lệnh.”

Một giọng nữ dịu dàng đáp: “Không cần phiền thế đâu, đúng lúc hôm nay trường cho nghỉ, tôi qua hiệu sách gần đây mua ít sách tiện thể ghé lấy.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng ba chữ “phủ Tư Lệnh” khiến thần kinh Diêu Vi Vi căng lên, chẳng phải đó là nhà của Tịch Thần sao?

Cô lập tức quay đầu nhìn, thấy ở cửa là một cô gái trẻ với vóc dáng thon gọn, mặc đồng phục sinh viên nữ, chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi.

Cô gái ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi thanh tú, môi anh đào khẽ cong, chiếc cằm nhọn xinh xắn. Cả người toát lên vẻ mong manh yếu đuối khiến ai nhìn cũng thấy thương.

Cô ta lấy dây chuyền xong, mỉm cười chào hỏi rồi rời đi.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, Diêu Vi Vi đã cảm thấy người này trông quen thuộc đến kỳ lạ, trong đầu cô lập tức có tiếng cảnh báo vang lên.

Tiểu thư Chu, phủ Tư Lệnh ư?

Chỉ hai mảnh thông tin nhưng với bản tính nhạy bén, Diêu Vi Vi nhanh chóng xâu chuỗi lại và cơn giận bùng phát.

Cái tên khốn Tịch Thần đó! Giấu giếm thân phận, lừa cô suốt ba năm chưa đủ, giờ mới lạnh nhạt chưa được bao lâu mà đã cho người mới ở trong nhà rồi à?

Một người kỹ tính như cô, đến quần áo và túi xách còn không chịu trùng mẫu với ai. Nay lại phát hiện đang trùng đàn ông với người khác thì làm sao cô nuốt trôi được!

Nhân viên thấy cô im lặng rồi sắc mặt liên tục thay đổi thì khẽ gọi: “Tiểu thư Diêu?”

Diêu Vi Vi hoàn hồn, đôi mắt sáng khẽ đảo, hỏi ngọt ngào:

“Cô gái khi nãy là ai vậy? Có vẻ các cô quen cô ấy lắm.”

Nhân viên đáp: “À, cô nói tiểu thư Chu à? Cô ấy là người nhà của tư lệnh Tịch, khách quen của chúng tôi.”

“Người nhà tư lệnh Tịch ư? Nhưng chẳng phải cô ấy họ Chu sao?” Diêu Vi Vi giả vờ thắc mắc.

Nhân viên lập tức tỏ vẻ khó xử: “Xin lỗi tiểu thư Diêu, chúng tôi không tiện bàn về đời tư của khách.”

Dù sao thì Chu Phinh Đình cũng là người trong phủ Tư Lệnh, chỉ cần giới thiệu thân phận là đủ. Nhân viên không dám lắm lời, tránh chuốc họa vào thân.

“Thật ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ tò mò chút thôi.”

Diêu Vi Vi khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió: “Dù sao tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về, trước kia còn nhỏ chẳng hiểu rõ mấy chuyện vòng vo giữa các bà các tiểu thư Thượng Hải. Chỉ sợ lúc giao tiếp lại lỡ lời, mất mặt thì phiền.”

Câu nói thoải mái khiến nhân viên dần thả lỏng cảnh giác. Cô lại giả vờ tùy ý nghịch mấy món trang sức trước mặt rồi nói với giọng nũng nịu mà chắc nịch.

“Hay là cô kể cho tôi nghe đi, tôi lấy hết mấy món này. Yên tâm, tôi chỉ nghe cho vui thôi, tuyệt đối không nói lại với ai.”

Nghe đến đây nhân viên vẫn do dự thêm chốc lát, nhưng nhìn đống trang sức đáng giá trước mặt, thành tích tháng này gần như nằm trong tầm tay, cuối cùng cô ta vẫn hạ giọng kể.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc