Tiểu Thư Nhà Giàu Số Một, Đá Bay Đại Lão Dân Quốc

Chương 1

Trước Sau

break

Đầu xuân ở Thượng Hải, làn gió nhẹ vẫn còn vương hơi sương ẩm ướt sau trận mưa phùn đêm qua.

Trên con đường náo nhiệt Nam Kinh, tiếng người rộn ràng thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng rao lanh lảnh của mấy cậu bé bán báo.

Mấy chiếc xe buýt hai tầng chạy trên đường điện kêu leng keng, hai bên là những dãy cửa hàng san sát cùng những tấm bảng hiệu treo cao, nổi bật với các dòng quảng cáo bắt mắt.

Tiểu thư Diêu vừa từ nước ngoài trở về, cô mặc chiếc váy vàng nhạt điểm ren lụa, ngồi trong chiếc xe hơi Mercedes sang trọng và hợp mốt.

Cánh tay thon nhỏ của cô tựa bên cửa xe, bàn tay trắng muốt đỡ lấy khuôn mặt hồng hào tinh xảo, đôi mắt sáng long lanh nhìn ra ngoài cửa kính dõi theo từng chiếc xe kéo lướt qua.

Trong đầu cô vẫn chưa thoát khỏi cơn mộng mị ngớ ngẩn của đêm qua.

Hôm qua đã đánh dấu ngày thứ mười bảy cô và Tịch Thần chiến tranh lạnh.

Dù không phải lần đầu hai người cãi nhau, nhưng lần này Diêu Vi Vi lại có chút bướng bỉnh, cô nhất quyết không muốn là người xuống nước trước.

Cô muốn Tịch Thần cũng phải biết cúi đầu một lần. Thế nhưng hơn nửa tháng trôi qua, điện thoại vẫn im lìm.

Có lẽ vì sự chờ đợi này khiến cô chất chứa quá nhiều bực dọc, người vốn dĩ chẳng hay nằm mơ như cô lại mơ một giấc mơ kỳ lạ vào đêm qua.

Trong mơ, cô và Tịch Thần đã kết hôn. Nhưng anh chẳng hề đối xử tốt với cô, bên cạnh còn có một em gái “thanh mai trúc mã” dịu dàng hoàn hảo.

Đoạn sau của giấc mơ trở nên mờ mịt, lẫn lộn giữa tức giận và buồn bã, khiến cô không tài nào phân rõ được.

Dù tỉnh dậy và đã quên phần lớn chi tiết trong mơ nhưng cảm giác nặng nề ấy vẫn vương vất trong ngực cô, không tài nào tan đi.

Nghĩ tới đây, Diêu Vi Vi khẽ lắc đầu hít một hơi thật sâu, ép mình dẹp bỏ mớ cảm xúc rối ren ấy.

Khi chiếc Mercedes đen bóng dừng lại trước cửa tiệm trang sức Hoa Thành, tài xế Tiểu Lưu nhanh chóng bước xuống, mở cửa xe cho cô.

Tiểu thư Diêu bước trên đôi giày da màu nâu nhạt gõ nhẹ xuống mặt đường, tay xách chiếc túi LV vừa mua ở bách hóa Thông Thắng vài hôm trước, uyển chuyển bước vào tiệm.

Đừng để cái tên Hoa Thành đánh lừa, ông chủ của tiệm là người ngoại quốc tên Richard, một nhà thiết kế trang sức nói tiếng Anh như gió.

Richard đặc biệt say mê những món trang sức mang phong cách cổ điển Trung Hoa nên đã sang Thượng Hải mở tiệm, tự tay thiết kế và bán sản phẩm của mình.

Các thiết kế của ông vừa giữ được nét cổ điển phương Đông, vừa pha trộn sự tinh xảo phương Tây, được các quý bà và tiểu thư Thượng Hải hết mực yêu thích.

Diêu Vi Vi mới về nước nghe danh bèn quyết định đến xem vài mẫu giới hạn mà người ta đồn chỉ có ở đây.

Với tính cách kiêu hãnh như cô, mọi thứ cô dùng phải vừa đẹp nhất vừa độc nhất. Cô ghét nhất là “đụng hàng” với người khác.

Chiếc váy vàng nhạt cô đang mặc hôm nay chính là do cô tự vẽ mẫu rồi thuê thợ may thủ công. Chiếc túi LV trong tay là hàng giới hạn toàn cầu, cả Thượng Hải chỉ có một chiếc.

Diêu Vi Vi luôn thích cảm giác được sở hữu những thứ quý giá, hoàn hảo, thậm chí nếu phải bỏ công sức ra thì cô cũng thấy đáng.

Ví dụ như người bạn trai cô từng theo đuổi hồi du học, chỉ vì gương mặt đẹp đến mức khiến cô động lòng mà cô phải dùng đủ chiêu ép anh đồng ý, thậm chí còn nhiều lần nhường nhịn trong tình yêu.

Giờ nghĩ đến Tịch Thần thì giận sôi lên. Anh dám lừa cô rằng mình chỉ là sinh viên nghèo được nhà nước tài trợ du học!

Lần này, anh nhất định phải xin lỗi trước! Cô sẽ không vì gương mặt đó mà cúi đầu nữa!

Mấy cô nhân viên trong tiệm đều là người khéo léo, vừa thấy một cô gái xinh đẹp tinh xảo như búp bê bước vào thì lập tức đon đả chào:

“Chào cô, hoan nghênh đến với Hoa Thành. Cô muốn xem dòng trang sức nào ạ?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc